Cuối cùng Triệu Thác cũng chọn vị đích trưởng nữ nhà Võ Trung Bá kia. Hôn kỳ định vào nửa năm sau, cũng coi như là hơi gấp gáp.
Hình như hắn cũng không vui lắm, có thể là bởi vì Thế Tử Phi tương lai không như hắn mong đợi. Nhưng thế cấp bách, hắn không thể không nhanh chóng quyết định người chọn Thế Tử Phi, nếu không người mẫu kế có thân phận cao quý của hắn sẽ tìm cách lật ngược thế.
Từ nhỏ mẫu thân hắn đã mất sớm, vì mẫu kế mà hắn đã phải chịu đựng không ít thiệt thòi, quan hệ với phụ thân lại không hòa thuận, cho nên hắn cũng ngóng trông có thể cùng Thế Tử Phi xây dựng một gia đình ấm áp, hài hòa thuộc về riêng mình.
Ta dạy hắn cách bồi đắp cảm cũng Thế Tử Phi tương lai nhiều hơn. Ở thời đại này cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
Tháng tư có một yến tiệc, hắn tranh thủ tìm cơ hội với Thế Tử Phi tương lai mấy câu, chỉ là hiệu quả không như mong đợi.
"Không có chút ý tứ gì cả. Hỏi một câu đáp một câu. Bộ dạng sợ rằng sai một câu sẽ bị người ta xấu. Ai mà không biết nàng là Thế Tử Phi tương lai của bổn Thế Tử, thêm vài câu với ta thì sao?"
"Ngược lại, lúc nào nàng cũng thẳng, nghiêm mặt từ đầu đến cuối, giống y hệt những gì đã mama dạy ở trong cung. Cho dù có xinh đẹp hơn nữa thì cũng mất đi sự sinh , huống chi là nàng cũng chỉ vừa vặn mà thôi."
Ta nằm trên ghế đu dưới gốc cây, tay trái vào tai phải ra nghe hắn oán giận.
"Tránh ra." Hắn nhẹ nhàng đá bàn chân đang lắc lư của ta.
Ta đành phải đứng dậy, nhường lại ghế đu cho vị Thế Tử gia này.
Hắn thoải mái nằm xuống, ngửa đầu ngắm dàn hoa tử đằng leo kín trên đỉnh đầu, lại bốn phía xung quanh, ánh mắt đánh giá xích đu, ao cá, bể rùa cùng với bàn đá nhỏ bày đầy điểm tâm và đồ ăn vặt trong đình.
Hắn : "Ngươi cũng biết hưởng thụ lắm."
Đây là một sân viện nhỏ bên trong Nam An Quận Vương phủ. Hiện tại nơi này đã thuộc về ta. Tuy rằng ta chưa trở thành di nương cũng đã bắt đầu hưởng thụ đãi ngộ dành riêng cho di nương.
Là một di nương tương lai, lại là một di nương ngoan ngoãn biết giữ bổn phận, ta có nhiệm vụ phải luôn luôn bảo vệ quyền lợi của chủ mẫu.
Ta liếc hắn một cái: "Trên đời này gì có nữ nhân nào hoàn hảo. Tuy Thế Tử Phi tương lai có hơi cứng nhắc lại là người có năng lực, khi vừa gả vào đã có thể lo chuyện nhà."
"Người mà trong phủ của ngài đang thiếu chính là một Thế Tử Phi có thể kiểm soát hình trong nhà và áp chế mẫu kế của ngài. Ngay từ đầu ngài chọn nàng chẳng phải là vì trúng điểm này ở nàng hay sao? Nếu không có nhiều nương xinh đẹp, ôn nhu hơn nàng, tại sao ngài lại không chọn?"
Triệu Thác không vui: "Gia trúng năng lực của nàng. Ai biết tính nàng lại cứng nhắc như ?"
"Nàng ấy là trưởng nữ trong nhà, từ nhỏ đã phải quản đệ đệ và muội muội, đương nhiên sẽ trưởng thành hơn một chút," Ta an ủi Triệu Thác, "Thế Tử gia à, có thì sẽ có mất, nên thoáng hơn một chút."
Hắn gối đầu lên cánh tay mình, trời: "Ngươi đã từng gặp Tam Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử Phi bao giờ chưa? Bọn họ nổi danh là một đôi vợ chồng hạnh phúc, cả ngày không hết chuyện. Ta rất hâm mộ cuộc sống hoà hợp của hai bọn họ."
Hắn nghiêng đầu ta: "Ngươi hiểu cái cảm giác đó không? Nó có nghĩa là hai người có thể thoải mái trò chuyện, giống như ta và..."
Đột nhiên hắn sững người, bàn tay đang múa may ở giữa không trung cũng dừng lại.
Ta cắn hạt dưa, hỏi: "Giống như ngài với ai? Ngài tiếp đi."
Hắn thâm ý ta một cái, sau đó nhắm mắt, che khuất hết cảm bên trong, ngữ khí lại trở nên lười biếng: "Hôm nay ta muốn dùng cơm ở chỗ ngươi. Cứ cái món hải chua hầm cá và lẩu xào cay lần trước đi."
Đề tài bị chuyển hướng đột ngột cũng không ngăn ta mỉm một chút: "Không sao. Tuy rằng hai món này chuẩn bị có chút phiền phức phục vụ Thế Tử gia là vinh hạnh của ta."
Triệu Thác vô cùng say mê các món ăn Nhâm Đốc cay rát mà ta đã từng nấu, lâu lâu lại qua chỗ ta dùng cơm một lần.
Quan trọng nhất chính là mỗi lần hắn ăn ngon thì đều ban thưởng rất nhiều.
Ở thời đại này, thứ đáng tin nhất chính là tiền bạc.
Hôm nay Triệu Thác rất vui, lại ban thưởng cho ta như thường lệ. Hắn đắc ý: "Ngươi đã vào phủ một thời gian, thì gia thưởng cho ngươi có quyền quản gia. Trước khi cưới Thế Tử Phi vào cửa thì ngươi hãy thay gia cai quản hậu viện đi."
Trên mặt hắn đều viết mấy chữ sáng loáng "Không cần cảm ơn ta."
Ta cự tuyệt không chút do dự: "Đừng, Thế Tử gia. Ta chỉ phụ trách việc ăn uống và vui chơi cùng ngài là rồi. Những thứ khác ta mặc kệ."
Đùa chắc. Một di nương lại dám quản chuyện hậu viện của Thế Tử trước khi Thế Tử Phi vào cửa, đây chính là cái gai trong mắt của các chủ mẫu tương lai. Vậy thì sao ta còn có thể trải qua ngày tháng yên ổn nữa?
Trong lúc nhất thời, Triệu Thác trở nên khó coi, một lúc sau, hắn mắng ta: "Đồ không có tiền đồ!"
Ngược lại, hắn còn suy nghĩ giúp ta. Ta quản hậu viện của hắn có thể giúp Thế Tử Phi tương lai vững gót chân hơn, bồi dưỡng người của mình, rất có lợi về sau.
Nhưng ta không muốn chỗ tốt này, một di nương chỉ cần quản phần đất của mình là đủ rồi.
Ta hì hì với hắn: "Thế Tử gia đừng quên, ta là một di nương ngoan ngoãn an phận."
Triệu Thác: "..."
Bạn thấy sao?