Di Nương Không Dễ [...] – Chương 8

8.
Ta là một di nương ngoan ngoãn, an phận, lại biết kem, bánh kem, mứt hoa quả và đồ ăn vặt, cho nên trong mắt đám người không hiểu chuyện đời của Quận Vương phủ, ta trở thành một nữ nhân thủ đoạn, tâm cơ, trăm phương ngàn kế củng cố sự sủng ái.

Ta cảm thấy bản thân rất oan ức. Triệu Thác cứ 3 ngày 2 bữa lại đến sân viện của ta hoàn toàn là bởi vì hắn mê đồ ăn ngon.

Không chỉ thích ăn ngon mà hắn còn muốn ta phải luôn ý đến hắn. Chỉ cần là hắn đến thì đều một hai ép ta phải vây quanh hắn.

Nếu như ta đang đá cầu cùng bọn nha hoàn thì hắn sẽ xụ mặt doạ mọi người chạy hết. Nếu như ta đang an tĩnh đọc tiểu thuyết thì hắn sẽ quấy rối bằng cách cướp sách của ta. Nếu như tao đang ngủ trưa thì hắn sẽ cố đánh thức ta dậy.

Thật ra ta cũng hơi hơi thích hắn. Dù sao thì hắn cũng rất đẹp trai lại còn có tiền, rất khó để ta không có cảm với hắn. Nhưng ta không có ý định để cho cảm này lớn thêm. Dù sao thì với quan hệ giữa ta và hắn thì chỉ cần đủ để ngủ cùng nhau là .

Đáng tiếc là hậu viện của Triệu Thác cũng chỉ có một mình ta là nữ nhân có thân phận. Hắn cũng không có lựa chọn nào khác, mỗi khi về phủ chỉ có thể chạy đến nơi này của ta. Nhưng ta cũng không muốn gặp hắn mỗi ngày, ta sợ lâu ngày củi khô lửa cháy sẽ sinh , không tốt.

Cho nên ta rất mong ngóng ngày nương nhà Võ Trung Bá cưới vào cửa.

Cũng may là thời gian nửa năm này cũng không quá lâu. Hôn kì đã sắp đến rồi. Triệu Thác không có chút vui sướng nào của một người sắp trở thành tân lang, ngược lại sắc mặt mỗi ngày càng trở nên tệ hơn, một cái thì sẽ trút giận lên bọn hạ nhân.

Đêm trước ngày đại hôn, hắn còn xách theo một bầu rượu ngồi trên nóc nhà ở sân viện của ta, vừa uống rượu vừa vẫy tay về phía ta: "Lên đây."

Hắn có khinh công, chỉ cần nhún mũi chân một phát thì có thể bay lên đó. Còn ta chỉ có thể sai người khiêng một cái thang đến, túm làn váy cẩn thận bò lên. Hắn về phía ta haha, sau đó lại bất ngờ không nữa. Tóm lại là tâm trạng cực kỳ bất ổn.

"Thật sự ngài không muốn cưới vị nương..." Ta , "Thái Hậu lão nhân gia thương ngài như , hôn lễ ngày mai, ngài chỉ cần khóc lóc, lối, lăn lộn một chút, bà ấy nhất định sẽ giải trừ hôn ước cho ngài."

"Lúc đó ngài chỉ cần chịu nghe lời trách móc một chút sau đó chọn một ngài này thích là ."

Hắn hừ lạnh: "Ngươi cũng hiểu ta lắm."

Dừng một chút, hắn nằm xuống mái nhà, trống một chân ánh trăng sáng, tâm trạng có chút đau lòng: "Đáng tiếc là ta không thích một người quý nữ nào. Cho dù có giải trừ hôn ước thì ta cũng không biết mình muốn cưới ai."

Ta cúi đầu thẳng vào mắt hắn, không gì.

Hắn cũng ta: "Doãn Nặc, em có muốn Thế Tử Phi không?"

"Không muốn!" Ta dứt khoát.

Muốn cũng không . Làm cũng không giữ . Như thì có ý nghĩa gì.

"Ban đầu ta còn cho rằng em không tranh không đoạt là vì muốn lấy lùi tiến, sau đó ta nghĩ em không muốn tranh đoạt là vì em thanh cao, khinh thường mấy chuyện đó. Sau này ta mới biết em không muốn tranh đoạt là bởi vì cảm thấy không có ý nghĩa. Doãn Nặc, tại sao em lại cảm thấy không có ý nghĩa?"

Hắn hiểu một chút lại không hiểu lắm, ánh mắt đã có chút say vẫn ta chằm chằm.

Ta vuốt mái tóc đã bị gió thổi lạnh của hắn về sau tai, dịu dàng hỏi: "Lần trước ngài với ta Tam Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử Phi rất hòa hợp. Vậy trong hậu viện của Tam Hoàng Tử có thiếp thất không?"

Đôi mắt hắn lóe lên, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng: "Có."

(Mình nghĩ là đến đây thì mọi người đã biết kết thúc của truyện sẽ như thế nào rồi.)

Ngày đại hôn.

Vì hôm qua cùng Triệu Thác ở trên nóc nhà hóng gió mát cả đêm, cho nên buổi tối ngày hôm sau ta rất muốn đi ngủ sớm một chút.

Nhưng để tránh cho Thế Tử Phi hiểu lầm là ta không vui nên ta đành thắp đèn đuốc trong sân sáng trưng, còn gọi bọn nha hoàn trong viện cùng uống rượu kể chuyện, tỏ ra mọi người rất vui vẻ.

Đêm đã khuya, bỗng nhiên Triệu Thác tới đây.

Lúc này tiệc rượu vừa tan, y phục đỏ thẫm trên người hắn phản chiếu vào đèn lồng, cực kỳ rực rỡ.

Mấy bà tử trông cửa có lẽ đã đi uống rượu ở nơi nào. Mấy nha hoàn cũng đã say, nằm gục ở trên bàn. Ta vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy đến cửa viện.

"Hôm nay là ngày đại hỷ của ngài. Ngài chạy đến viện của ta chính là đang muốn ch/ế/t ta đó."

Ta vừa gầm gừ với hắn vừa muốn đóng cửa viện.

Nhưng tác của Triệu Thác đã nhanh hơn, dùng tay cản cửa viện đang đóng lại, nhanh chân lách người vào.

Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm chặt lấy hai tay ta, một đôi môi mềm mại không hề báo trước. Trên người hắn, trong miệng đều là mùi vị của rượu ta biết hắn không có uống say. Tửu lượng của hắn vẫn luôn rất tốt, bây giờ có thể chỉ là hơi say một chút mà thôi.

Ta dựa lưng vào bức tường gạch đá xanh phía sau, hai tay đỡ eo hắn, nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên. Một lúc sau, hắn dừng lại và im lặng ôm ta trong lòng. Ta vỗ nhẹ vào lưng: "Được rồi. Thế Tử Phi đang chờ ngài. Ngài mau trở về thôi."

Hắn tức giận liếc ta một cái, quay đầu rời đi.

Một Thế Tử gia lý trí và một thiếp thất biết nhún nhường, ở phương diện này, ta và Triệu Thác cũng coi như là xứng đôi. Ta mỉm và đứng trong góc khuất một lúc.

Có một nha hoàn đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi: "Cô nương, người đứng ở trước cửa gì?"

Ta ngồi xuống, tự rớt cho mình một ly rượu và : "Nhớ đến một câu chuyện, để ta kể cho các ngươi nghe."

Ngày xửa ngày xưa, có một vị Thế Tử gia một nha hoàn ti tiện. Vì muốn cưới hỏi đàng hoàng nữ nhân mà mình thương, hắn đã chống đối người trong nhà, còn ngỗ nghịch với ngoại tổ mẫu và vị cữu phụ vô cùng thương hắn, ngay cả tước vị Quận Vương cũng không cần…

Các tiểu nha đầu ánh mắt lấp lánh: "Wow, thật là một vị Thế Tử gia si !

Ta : "Vậy nên đó chỉ là một câu chuyện cổ tích thôi…"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...