Điều Ước Cuối Cùng [...] – Chương 4

Phía đối diện, tổng giám đốc Lâm của công ty Hoàn Vũ chẳng chút kiêng dè, lách qua mấy người ngồi xuống cạnh tôi:

“Tiểu Tần à, lâu quá không gặp, sao em lại càng ngày càng xinh ?”

“Cô ấy trước kia bị tai nạn, đầu va chạm mạnh nên mất trí nhớ rồi. Tổng giám đốc Lâm đừng để bụng nha.”

“Vậy hả?” Tổng Lâm như bắt tín hiệu.

“Tiểu Tần, ra là em mất trí nhớ.

Chúng ta từng thân thiết lắm mà, giờ em lại không nhớ gì, khiến đây… đau lòng lắm đó.”

Anh mà là “ trai”, thì chắc ba tôi cũng phải gọi một tiếng “ca ca” mất.

Tôi né người giữ khoảng cách, kiếm cớ muốn đi vệ sinh, sau đó gọi điện ngay cho Giang Hạc — lúc này chỉ còn biết tìm đến ta.

Nhưng… không ai bắt máy.

Tôi gửi tin nhắn, thì nhận hồi âm duy nhất:

【Giang Hạc đang bận việc.】

Xem ra, cũng là người công việc như tôi .

Một người bận đến khuya với công việc.

Một người… bận đến khuya với tiệc rượu tiếp khách.

Tôi còn đang do dự thì đã bị quản lý Lý chặn ngay ngoài cửa nhà vệ sinh:

“Tần Ninh, tưởng mình vẫn còn là trợ lý tổng giám đốc à? Cho đi tiếp khách đã là nể mặt lắm rồi đấy!”

Thấy chưa, khi một người đã thất thế, đến chó đi ngang cũng muốn cắn một miếng.

Tôi căn bản không thể chống lại sức vóc to lớn của Lý, bị ông ta lôi xềnh xệch trở lại phòng bao.

Cảm giác như kêu trời không thấu, gọi đất chẳng thưa.

Cho đến khi tôi đập vỡ một chai bia, cầm nửa mảnh thủy tinh còn lại cắt một đường lên cánh tay của tên giám đốc Lâm — màn kịch mới chính thức kết thúc.

Lâm tổng tức giận gào lên, dọa sẽ bắt tôi trả giá đắt.

Ngay lúc đó, Giang Hạc mới vội vã chạy tới.

Anh ta đôi mắt tôi sưng đỏ cả lên, rồi lạnh lùng quay sang Lâm tổng :

Lâm tổng, ngay cả người của tôi mà cũng dám vào?”

Quản lý Lý bên cạnh run như cầy sấy, như thể vừa thấy quỷ.

Giang Hạc quả thật có tiền có thế, chỉ cần gương mặt tái mét của Lâm tổng là biết — cái giá phải trả lần này, không nhẹ.

Anh ta ôm lấy tôi, dịu giọng:

“Xin lỗi, đến muộn rồi. Không sao nữa đâu, Tần Ninh.”

Tôi tựa đầu lên vai , lại hỏi ngược:

“Giang Hạc, vừa rồi ở đâu?”

Anh ta khựng lại một chút:

“Anh… đang việc.”

“Với Hứa Khiết phải không?” Tôi rút khỏi vòng tay ta, cố diễn như một đang bắt gian tại trận, “Vậy nên dù em gọi điện, nhắn tin thế nào… cũng không buồn để ý?”

“Đừng trách ấy… Cô ấy đâu biết em xảy ra chuyện, chỉ là… không muốn ai phiền lúc đang bận.”

“Vậy nếu em muốn trách thì sao?” Tôi lạnh lùng .

Dù có giả vờ tôi, vẫn không kiềm bản năng — che chở người phụ nữ kia.

“Cô ấy… chỉ vì công việc thôi.

Mà em thì vẫn luôn biết quan tâm, em hiểu mà…”

Tôi đứng bật dậy:

“Giang Hạc, chắc chưa đọc kỹ tin nhắn tôi gửi, đúng không?

Tôi rõ là mình bị ép đi tiếp khách, đối mặt với kẻ biến thái!

Vậy Hứa Khiết đã gì với ?

Hơn nữa, lúc tôi tan ca, cũng tan ca rồi. Anh và ta ‘ thêm’ ở đâu ?”

Tôi bỏ đi, để lại ta đứng chết trân tại chỗ không nhúc nhích.

Thật ra… tôi uống rượu có cho thêm nước, nên đầu óc vẫn tỉnh táo.

Tôi đi bộ một mình trên đường, gió đêm lạnh buốt, bất giác thở dài:

“Béo con, cậu xem, tôi có đáng thương không?

ta phải cưới tôi mới có thể sống… trong lòng, vẫn chỉ có ta.”

Sợ hệ thống hiểu nhầm, tôi vội vàng thêm:

“Không phải tôi ghen đâu…

Chỉ là cảm thấy mình thật vô dụng. Chẳng có ai thật lòng quan tâm tôi cả.”

Từ sau khi ba mẹ mất, đúng là… không còn ai thật lòng lo cho tôi nữa.

【Cô đi đến đầu hẻm phía trước.】

Đột nhiên hệ thống mở miệng.

“Gì ?” Dù thấy lạ, tôi vẫn luôn nghe lời cậu ấy.

【Thấy con mèo đen kia không?】

Cậu ta hỏi tôi.

Tôi cúi xuống lại gần: “Thấy rồi.”

Con mèo đen ấy không hề sợ người, chỉ đứng yên tại chỗ tôi chằm chằm.

【Ôm nó một cái đi.】

Con mèo vô cùng ngoan ngoãn, nằm gọn trong vòng tay tôi, chẳng phản kháng chút nào.

Tôi cứ thế xoa vuốt nó, cảm giác lông mềm mượt xoa dịu tâm trí tôi đến kỳ lạ.

Tôi chơi với nó một lúc, đột nhiên sực nhớ ra điều gì:

“Béo con, con mèo này… chẳng lẽ là cậu?”

Cậu ta im lặng một lúc, rồi trả lời:

【Ừ.】

8

“Béo con” chỉ có thể nhập vào cơ thể vật trong thời gian rất ngắn.

Thế , cậu ấy vẫn cùng tôi bắt taxi giữa đêm khuya để về nhà.

Thậm chí khi tới cổng khu dân cư, còn vươn vuốt nhe răng, dọa chạy một tên say rượu định lại gần tôi.

Thật đấy, nghĩ mà tủi — người đàn ông bên tôi chẳng bằng nổi… một cái hệ thống.

Trước khi về đến nhà, con mèo đen ấy mới nhảy lên bờ tường, chẳng hề lưu luyến, thoáng chốc đã khuất bóng.

Ngày hôm sau, tôi chính thức nộp đơn từ chức lần hai.

Vì cái mạng của mình, Giang Hạc dĩ nhiên không thể nào đồng ý.

Tôi thẳng: “Chia tay đi.”

Anh ta nắm chặt tay tôi, kiên quyết:

“Tần Ninh, em đừng bừa. Chia tay là chuyện không thể xảy ra.”

Tôi hất tay ta ra:

“Giám đốc Giang, người đang bừa là đấy.”

Tôi rút điện thoại, đưa ra màn hình tin tức về lễ đính hôn của ta.

“Bảo sao cầu tôi giấu kín mối quan hệ ở công ty. Hóa ra tôi chỉ là… tiểu tam không thể lộ diện.”

Với thân phận “mất trí nhớ” hiện tại lời buộc tội của tôi hoàn toàn hợp lý.

Đến Giang Hạc cũng cứng họng, không biết đáp trả ra sao.

Tôi lập tức chuyển sang công ty đối thủ lớn nhất của Giang Hạc.

Bình thản, dứt khoát, không cần dây dưa.

Thật ra, năng lực của tôi đủ để tỏa sáng trên thương trường.

Khách hàng thích chơi golf? Được thôi, tôi vác gậy lên sân.

Tôi — một phụ nữ — chọn hẳn Tee xanh bán chuyên, vung cây driver số 1, đánh thẳng một cú hơn 280 yards.

Cả sân sững sờ.

Khách hàng lập tức hào hứng, còn đòi chơi cá cược với tôi.

Tôi không đánh bạc. Nhưng tôi : nếu tôi thắng, thì xin một cơ hội cạnh tranh công bằng.

Tôi thắng.

Và đoạn video tôi đánh bóng không biết bị ai quay lại, tung lên mạng, lại ra một trận sóng gió.

Giang Hạc thấy tin, mới vội vã liên lạc:

“Tần Ninh, không biết là em biết chơi golf đấy.”

Tôi đang bận chuẩn bị cuộc họp, chẳng buồn nghe máy. Chỉ lạnh nhạt trả lời:

“Giám đốc Giang, những thứ tôi biết, còn nhiều hơn tưởng.

Và xin rõ, tôi biết chơi golf từ trước khi quen .”

Thiên kim thất thế cũng từng là thiên kim.

Chẳng qua là quá khứ của tôi, ta chưa từng quan tâm.

“Giám đốc Giang, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”

Tôi cố tỏ vẻ khó xử rồi cảm thán,

“Giờ tôi việc ở tập đoàn Hà, tôi nghĩ… chúng ta nên hạn chế liên lạc.”

Khi nhớ đến ba mẹ, tôi sẽ tự đến quán bar, gọi một ly rượu.

Hứng lên thì thậm chí còn cướp cả micro của ca sĩ đang hát, tự mình lên sân khấu.

Không biết ai lại quay video tôi hát và đăng lên mạng.

Giang Hạc xem , còn tỏ vẻ ấm ức:

“Tần Ninh, em chưa bao giờ hát cho nghe cả.”

Anh ta chưa từng thấy tôi sống mà không xoay quanh ta như bây giờ.

Huống chi, bên tôi… bắt đầu xuất hiện nhiều người đàn ông theo đuổi.

Anh ta tìm đến tôi chất vấn:

“Tần Ninh, em… không còn nữa à?”

Câu đó, tôi từng lặp đi lặp lại suốt ba năm trời.

Tôi tôi , không biết bao nhiêu lần —

Anh ta nghe hết, chưa từng để tâm.

Lần này, tôi chỉ mỉm đáp:

“Giám đốc Giang, tuy chúng ta là người như biết đấy, tôi mất trí nhớ rồi.”

“Thành thật mà , với suy nghĩ hiện tại của tôi… tôi không hiểu nổi vì sao trước đây mình lại thích .”

“Còn nữa — từ nay về sau, chúng ta tự dựa vào bản lĩnh mà sống.”

9

Tôi không chỉ biết chơi golf, tôi còn có thể đứng trên sân khấu, tỏa sáng vì chính mình.

Lần nữa chạm mặt Giang Hạc, là trong một cuộc đấu thầu giữa hai công ty.

Tôi vì Hà thị mà dốc toàn lực, còn ta thì dắt theo Hứa Khiết đến cho có mặt.

Kết quả, tôi giành đơn hàng trị giá hàng chục triệu cho công ty.

Nghe quản lý từng ép tôi đi tiếp khách cũng đã sớm bị thay rồi — điều đó thì liên quan gì đến tôi nữa?

Hai vị sếp lớn vẫn đang đứng đó xã giao, còn trong tầm mắt của tôi là ánh chốc chốc liếc sang của Giang Hạc, cùng nét mặt ghen tuông thấy rõ của Hứa Khiết.

Kết thúc sự kiện, Giang Hạc chặn tôi lại:

“Tần Ninh, chúng ta chuyện một chút.”

Hứa Khiết đứng bên cạnh, rõ ràng khó chịu mà không dám phát tác.

Tôi mỉm đồng ý.

Lần đầu tiên, tôi nghe thấy Giang Hạc :

“Tần Ninh, cảm thấy… em đã thay đổi.”

Thật ra tôi chẳng thay đổi gì.

Chỉ là… không giả vờ ta nữa thôi.

Tôi nửa nửa thật ta:

“Có lẽ gần đây em… xinh lên chăng?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...