Điều Ước Cuối Cùng [...] – Chương 6

Sự kiên nhẫn của ta bắt đầu cạn dần.

Anh tôi chăm chăm, gằn từng chữ:

“Tần Ninh, em đừng hòng rời khỏi .”

Tôi vội lái sang hướng khác:

“Anh… cho tôi về nhà đi.”

Anh đột ngột siết vai tôi, ép tôi vào tường:

“Anh không muốn nghe em mấy lời như nữa.

Từ giờ… em sẽ sống ở đây.”

Tôi nghiêng đầu, mắt ánh lên một tia châm chọc:

“Anh muốn… tắm chung không?”

Anh lập tức ngẩn người.

Nhưng hiển nhiên rất hài lòng với sự hợp tác ‘chủ ’ của tôi.

Tôi kéo tay vào phòng tắm.

Khi thấy bồn tắm đầy nước, ta nhíu mày rõ rệt.

Cũng đúng thôi — cái phòng này là do ta đích thân chuẩn bị, vì tôi từng thích ngâm mình trong nước nóng.

Sắc mặt ta mỗi lúc một xấu đi.

Còn tôi thì nhẹ nhàng vòng tay qua cổ , thì thầm:

“Sao thế? Không phải tôi sao?”

Anh ta như bị khiêu khích, thấp giọng đáp:

“Cuối cùng em cũng nghĩ thông rồi à.”

“Vậy thì… hôn tôi đi.”

Anh ta lập tức cúi đầu, không hề đề phòng.

Ngay lúc đó, tôi dồn toàn lực đẩy mạnh, nhân tiện đưa chân quét ngang, khiến ta ngã ngửa vào bồn tắm.

Đầu vừa chạm nước, nỗi sợ hãi lập tức trỗi dậy trên gương mặt .

Chỉ có một cơ hội duy nhất, tôi ấn đầu ta xuống nước, giữ chặt.

Tôi không để ta chết, bắt nếm thử cảm giác ngộp thở vì sợ hãi.

Một lúc sau, tôi túm tóc ta lôi lên.

Anh ta ho sặc sụa, thở dốc dữ dội.

Tôi lạnh lùng ta, từng chữ:

“Giang Hạc, đừng chọc tôi. Tôi… có thể thật đấy.”

12

Tôi ung dung bước ra khỏi biệt thự, ngẩng đầu ưỡn ngực như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lấy lại điện thoại, tôi lập tức gọi cho Nhậm Vũ.

Chỉ vừa nghe giọng tôi run nhẹ trong máy, cậu ấy đã nhận ra có chuyện.

Rất nhanh, giọng Nhậm Vũ trấn an tôi:

“Chị tìm chỗ nào đó lánh tạm đi, em đến ngay.”

Cũng may Nhậm Vũ sống ở cùng thành phố này.

Nếu không, tôi – một người gần như bị “lưu đày” đến đây – thật sự chẳng biết dựa vào ai.

Khi Nhậm Vũ đến, cậu ấy còn chưa kịp chỉnh cổ áo.

“Chị vừa cãi nhau với Giang Hạc à?”

Cái tên ấy gần đây chuyện gì cũng rầm rộ, cậu ta nghe tin cũng chẳng lạ.

Tôi nhếch môi:

“Chị với ta vốn chẳng tốt đẹp gì mà, gì đến cãi vã?”

Cậu ta ngập ngừng một chút:

“Thật ra… Giang Hạc cũng không tệ. Tuy từng đính hôn, rốt cuộc đâu có cưới.

Giờ ta lại chị đến thế, chị không định… cân nhắc à?”

Tôi liếc cậu ta một cái:

“Sao? Trước cậu không mạnh miệng sẽ theo đuổi chị à?”

“Em vẫn muốn theo đuổi, là do chị không chịu đó chứ.”

Giọng cậu ta tỏ ra ấm ức một cách đáng , khiến người thường chắc mềm lòng từ lâu.

Tôi đưa tay khẽ vuốt cổ áo cậu, cậu giật nảy.

Tôi chỉ lướt qua rồi thản nhiên :

“Lần sau mấy lời ngọt ngào với khác, thì nhớ thay áo trước.”

Dấu son trên cổ áo — không biết là nào gấp gáp để lại.

Thật khéo.

Cậu ta không giận, chỉ :

“Nếu chị chịu đồng ý, em lập tức cắt đứt mọi quan hệ với người khác.”

“Tốt nhất là đi xuất gia đi.” Tôi nhẹ.

“Dạo này chị hết hứng thú với đàn ông rồi.”

Chợt tôi nghĩ ra gì đó, liền :

“Đi với chị chuyện này.”

“Chuyện gì cơ?”

“Đi mua chó.”

“Giờ mua chó gì?” Nhậm Vũ tôi đầy thắc mắc.

“Giữ nhà, phòng trộm.”

Nhưng trong lòng tôi lại nghe tiếng “Béo con” vang lên:

【Ký chủ, đừng đang định… dùng tôi gì đấy nhé?】

Nói là .

Chó thì phải chọn loại to.

Tôi dắt về một con chó ngao Đan Mạch to như con bê, oai phong lẫm liệt.

Nhậm Vũ mà dở khóc dở :

“Nuôi con này tốn cơm đó. Được rồi, chi phí ăn uống cứ để em lo.”

Tôi vui vẻ gọi chó bằng cái tên quen thuộc:

“Béo con?”

Trong đầu lập tức có phản hồi:

【Quá xấu. Đừng hòng.】

Tôi bận giải thích về tính cách hiền lành của chó ngao thì điện thoại rung.

Tin tức mới vừa nổ ra — toàn bộ thân thế của tôi bị lật tẩy.

Tôi chưa bao giờ chủ nhắc đến chuyện cha mẹ mình.

Khi xưa, ba tôi bị vu cáo biển thủ công quỹ, nợ lương nhân viên rồi trốn chạy.

Dưới sức ép dư luận, ông đã nhảy lầu tự tử.

Mẹ tôi đem tất cả tài sản có thể quy đổi thành tiền, trả nợ thay ông.

Sau đó, bà cũng đi theo ông.

Cách bà chọn để chết, tàn nhẫn đến rợn người.

Hôm đó, bà bảo đưa tôi đi du lịch.

Mua cho tôi quần áo mới, trang điểm cho tôi thật xinh.

tôi, dịu dàng :

“Ninh Ninh, con thật xinh đẹp.”

Nhưng tôi cũng nghe giọng bà, nhỏ và run:

“Ninh Ninh… mẹ xin lỗi.”

Tôi cố nén sợ hãi, còn bà thì… đạp ga thật mạnh.

Ngay trước khi xe lao vào rào chắn, bà khẽ đánh lệch tay lái.

Thanh sắt xuyên qua thân thể bà.

Hơi thở cuối cùng, bà thều thào bên tai tôi:

“Ninh Ninh… nhớ kỹ, ba con không biển thủ.”

Lúc cứu ra, tôi hoảng loạn đến ngu ngốc.

những lời đó… bà nghĩ tôi phải sao đây, khi chỉ còn lại một thân một mình?

Trên mạng đầy rẫy lời lẽ chửi bới:

“Ba mẹ là kẻ lừa đảo, con cái cũng chẳng tốt đẹp gì.”

Tôi bị gọi là kẻ người, là sâu bọ xã hội.

Có người còn công khai bảo tôi nên chết đi.

Chính lúc ấy, Giang Hạc gọi đến.

Giọng ta trong điện thoại như liều thuốc an thần:

“Tần Ninh… đến bên đi.

Anh sẽ bảo vệ em.”

“Tần Ninh, không quan tâm đến quá khứ của em.”

13

Thỉnh thoảng tôi cũng tự hỏi:

Có lẽ… tôi vốn chẳng phải người tốt gì.

Tôi chưa bao giờ thực sự tin rằng Giang Hạc muốn “bảo vệ” tôi.

Anh ta chắc chắn chỉ vì muốn sống sót, mới miễn cưỡng tỏ ra gần gũi, thân thiết.

Bởi vì…

Tôi đã thấy — cái “mối đã sớm chấm dứt” giữa ta và Hứa Khiết, lại bị bắt gặp trong một tấm ảnh mới toanh.

Tin tài chính không chụp , mấy trang lá cải thì có đầy.

Trong bức hình, ấy ngồi đối diện, mắt đẫm lệ.

Anh ta cúi người, dịu dàng lau nước mắt cho .

Tôi không cảm thấy Giang Hạc sai gì cả.

Yêu đương vốn là chuyện không thể cưỡng cầu.

Miễn cưỡng mà đến, quả thật chẳng ngọt ngào nổi.

Thế nên dù nghe thấy những lời dịu dàng kia, dù thấy những hình ảnh đó — lòng tôi chẳng chút gợn sóng.

“Giám đốc Giang, không cần như đâu.”

Tôi ra ngoài cửa sổ, trời xanh trong vắt.

“Tôi không yếu đuối như tưởng.”

“Hơn nữa, tôi tin vào ba tôi.

Quá khứ của tôi không phải thứ đáng xấu hổ gì.

Anh không cần phải gồng mình tỏ ra bao dung như thế.”

Giang Hạc vẫn đang giải thích, vẫn khuyên tôi chuyển đến nhà để bảo vệ an toàn.

Tôi nhẹ, xoa đầu chó to lớn bên cạnh:

“Không cần đâu. Nhà tôi có chó dữ, đủ giữ an toàn cho tôi rồi.”

“Tần Ninh, trong hình thế này em còn cứng đầu như ?”

Giọng ta lộ rõ bực bội.

Tôi chẳng buồn gọi “giám đốc” nữa:

“Giang Hạc, trước đây tôi không hiểu chuyện về ‘hệ thống’.

Nhưng mấy ngày trước… tôi cũng có một cái rồi.”

Vừa , tôi liếc sang chó — hình như nó cũng ngẩng đầu tôi.

Tôi bật , vỗ nhẹ đầu nó:

“Tiểu Béo, qua kia ăn gì đi. Mẹ xong việc sẽ chơi với con.”

“Béo con”: 【Ký chủ, tôi nghiêm túc đấy, đang lợi dụng tôi.】

【Con chó này còn chẳng có tí thẩm mỹ nào, cái tên như mà cũng chấp nhận à?】

Tôi cố nén , quay lại với Giang Hạc:

“Giang Hạc, biết không?

Khi có một hệ thống rằng ‘nó đã liên kết với tôi’, tôi mới biết — hóa ra không dối.”

Bên kia, Giang Hạc thở phào nhẹ nhõm:

“Tần Ninh, thấy chưa? Anh đã rồi mà, chúng ta trời sinh một đôi.

Lúc này em càng nên tin .”

Tôi khẽ:

“Vậy thì… ơn nghe tôi cho hết.”

“Hệ thống của tôi tên là: Hệ Thống Nói Dối.”

“Và nó vừa mới với tôi — những gì , đều là giả.”

Giang Hạc giật mình. Anh ta không tin mình đã bị bại lộ, bắt đầu dò xét tôi.

“Đừng nữa, Tần Ninh… Làm gì có nhiều hệ thống thế?”

Tôi biết, câu này — ta thật lòng.

Tôi ta, chậm rãi :

“Hệ thống của tôi chuyện giống như thì thầm bên tai, người khác không nghe .

Nó cũng có nhiệm vụ riêng.”

“Và nhiệm vụ đó là… nếu người xung quanh tôi tiếp tục dối, tôi sẽ càng ngày càng xui xẻo.”

“Cho nên, Giang Hạc — ơn, tránh xa tôi ra một chút.”

Tôi chợt nhớ lại những tin tức gần đây, liền lạnh giọng hỏi:

“Còn một việc nữa.

Tôi muốn điều tra xem, ai là người đầu tiên tung ra thông tin về cha mẹ tôi?”

Tôi nghi ngờ — người đứng sau chuyện này… là ta, hoặc là Hứa Khiết.

Giang Hạc im lặng mấy giây, rồi lên tiếng:

“Tần Ninh… có lẽ là do .

Gần đây công khai em, nên mới có người muốn đào chuyện quá khứ của em.

Anh xin lỗi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...