Quay lại chương 1 : https://www.truyen2k.com/dieu-uoc-nam-12-tuoi/chuong-1
Sau khi tạm biệt Diệp Thừa.
Tôi ngồi chơi với hai con mèo mập đang phơi nắng trước cửa tiệm một lúc rồi mới vào chọn bánh.
Tôi nghiện đồ ngọt.
Chiếc tủ trưng bày bánh nào cũng đẹp như trong truyện cổ tích, khiến tôi khó chọn nổi.
Cuối cùng khay bánh trên tay tôi chất đầy, chẳng còn chỗ để thêm nữa, tôi mới luyến tiếc trở lại chỗ ngồi.
Vừa tận hưởng hạnh phúc do bánh ngọt mang lại, vừa nghe ở bàn bên kể chuyện thầm ai đó.
Không biết qua bao lâu, khi câu chuyện kết thúc, bụng tôi cũng đã tròn vo, vừa định đặt thìa xuống.
Thì một luồng gió nóng thổi tới khiến tóc bên thái dương khẽ bay.
Người lẽ ra đang bàn chuyện ăn—Diệp Thừa—đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Anh thở dốc, tóc đen có phần rối loạn.
Tôi chưa bao giờ thấy như thế này.
Cứ như vừa đánh mất thứ gì vô cùng quan trọng, tất cả cảm đều viết rõ trên mặt.
Tự trách, hoảng hốt, lo lắng, rồi lại mừng rỡ.
Tôi chớp mắt, có chút sững người.
Chưa kịp mở miệng, đã bị ôm chặt vào lòng.
22
“Chú nhỏ?” Tôi thử gọi Diệp Thừa.
Vì chênh lệch chiều cao, tôi gần như bị ôm trọn, hơi thở của bao phủ lấy tất cả cảm giác của tôi, khiến đầu óc tôi gần như đứng hình.
Nhiệt độ cơ thể dần lan sang tôi, khiến tim tôi bắt đầu nóng lên, da cũng ửng đỏ, các đầu ngón tay bất giác siết chặt.
Thì ra, ôm một người lại có cảm giác thế này.
Ấm áp và khiến người ta luyến tiếc.
Chỉ là…
Chỉ cần ôm một lần, trái tim tôi đã bắt đầu tham lam, không biết điểm dừng.
Cái ôm đó chỉ kéo dài mười mấy giây, Diệp Thừa như chợt nhận ra bản thân thất thố, vội buông tay.
Xung quanh có người đang .
Một người đàn ông trưởng thành và một nhỏ ôm nhau, ai mà chẳng ngó lại đôi ba lần.
Tôi vốn chẳng để tâm ánh mắt người đời, chỉ dịu dàng :
“Chú nhỏ, sao ?”
Bọng mắt Diệp Thừa đỏ lên, toàn thân toát ra vẻ cấm dục lạnh lùng.
Anh khẽ , nhéo má tôi một cái.
Nụ trong mắt nở bung như rừng đào nở rộ.
“Lâu không gặp Tiểu Bạch của chúng ta, … đúng là có hơi nhớ.”
Câu đó không mập mờ, rất thẳng thắn, rất nhẹ nhàng.
Thế tôi vẫn ngơ ngác như bị bao phủ bởi sương mù.
Mãi đến khi nghe người ta bàn tán có bị lạc ở gần đây.
Tôi mới sực tỉnh.
Thì ra, Diệp Thừa… hiểu lầm rồi.
Nhưng…
Một người lạnh lùng như , mà cũng có lúc luống cuống, bất lực đến thế.
Những thứ tôi mải miết đi tìm suốt bao năm qua, những thiếu hụt từ khi chào đời—Diệp Thừa đã lặng lẽ cho tôi tất cả.
Tôi ngẩng đầu người đàn ông bên cạnh.
Lần này, tôi không thể kìm nén nữa.
Tôi chủ vòng tay ôm cổ :
“Chú nhỏ, sao Tiểu Bạch nỡ rời xa chứ?”
23
Từ hôm đó, đi đâu Diệp Thừa cũng kéo tôi theo.
Tin đồn trong giới truyền nhanh như vi khuẩn sinh sôi.
Chẳng mấy chốc, cả giới ai cũng biết phó tổng Diệp của Tập đoàn Thịnh Thần có mang theo một… “cái đuôi nhỏ”.
Sau khi bàn công chuyện xong, Diệp Thừa đưa tôi đi khắp nơi du ngoạn.
Tối cuối cùng trước khi về, chúng tôi ngồi trên bãi biển vừa ăn đồ nướng vừa ngắm gió biển.
Anh một đầu bếp riêng, tay nghề cực đỉnh, tôi thì chỉ lo chầu chực ăn.
Chỉ có điều… tốc độ ăn của tôi không thể nào đuổi kịp tốc độ nướng của người ta.
Thường thì xiên này còn chưa ăn xong, xiên tiếp theo đã nướng xong rồi.
“Chú nhỏ, đưa tay ra.” Tôi nuốt nước miếng, không buồn Diệp Thừa, đưa thẳng xiên nướng ăn dở qua cho .
Diệp Thừa rất chiều tôi, nhận lấy hết.
Rồi lại đưa cho tôi một ít hoa quả để đỡ ngấy.
“Tiểu Bạch ăn từ từ thôi, để tôi bảo ấy nướng chậm lại.” Diệp Thừa tôi, phì .
Tôi cảm muốn khóc luôn tại chỗ.
Ngay lúc tôi hai má phồng lên, ăn như chuột nhắt, thì lại có một thanh niên mắt mù nào đó tiến đến xin số tôi.
Cậu ta trông còn khá trẻ, có vẻ rất nhút nhát, cách tôi tận năm bước, chuyện cũng lắp bắp.
Đúng kiểu “cún con ngây thơ” tuổi nhỏ hơn.
Tôi vừa nhai nhồm nhoàm vừa nghĩ cách từ chối sao cho không thấy áy náy.
Không ngờ, chưa kịp nghĩ xong, Diệp Thừa đã giành trả lời trước:
“Xin lỗi, bé nhà tôi không có điện thoại.”
“Nhưng mà…” Cậu thiếu niên gãi đầu, đôi mắt tròn xoe tôi như thể không tin nổi.
Thấy cậu ta vẫn còn luyến tiếc, Diệp Thừa dứt khoát đứng lên.
Anh chậm rãi bước tới.
Đứng chắn hẳn trước mặt tôi.
Tư thế cao lớn, che tôi kín mít.
Diệp Thừa cậu trai trẻ từ trên cao.
Khí chất áp đảo cậu bé dễ thương kia hoàn toàn.
Sau vài lượt giao chiến bằng ánh mắt, hơi nhếch môi, bình tĩnh buông một câu:
“Đừng thấy bé nhà tôi cao mà lầm, con bé mới có tám tuổi thôi.”
“Phụt—” Tôi phun sạch ngụm nước vừa uống.
24
Thế là cái người vừa bị bảo là “mới tám tuổi” như tôi, suốt cả chuyến bay lại tiếp tục Diệp Thừa nhét đồ ăn liên tục.
Xuống máy bay, tôi bất ngờ trông thấy bố mình ở sân bay.
Ông ngồi trong chiếc limousine dài, ánh mắt lạnh lùng, xa cách.
Ông bảo đến đón tôi về nhà họ Bạch ăn cơm.
Tuy trong lòng không hề muốn, tôi không thể từ chối.
Bố sẽ mở tiệc chiêu đãi khách quý để chúc mừng tôi đỗ đại học.
Cũng như tổ chức lễ trưởng thành cho tôi.
Tôi sẽ tham gia buổi tiệc với tư cách là con nuôi, xem như chính thức công nhận là người nhà họ Bạch.
Dù chỉ là con nuôi, tôi vẫn thấy có chút .
Bị bỏ quên đã thành thói quen, giờ đột nhiên nhớ tới lại cảm thấy không quen.
Ngày diễn ra buổi tiệc, tôi chỉ trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản.
Bộ lễ phục trên người sang trọng quý phái, lại không hợp với tôi.
Tôi xách vạt váy, tựa vào lan can tầng hai.
Vẻ mặt vô cảm xuống đám đông phía dưới.
Nhà họ Bạch danh tiếng hiển hách, thế lực phức tạp.
Khách khứa đông như hội, cảnh tượng rượu chè chúc tụng tôi đã lường trước .
Chỉ là, ở giữa sự náo nhiệt như thế, tôi lại càng cảm thấy đơn, tách biệt.
Người tôi đang đợi, vẫn chưa đến.
Tiệc còn chưa bắt đầu chính thức, tôi đã chán nản từ chối không biết bao nhiêu người cố tiếp cận.
Không hiểu vì sao, trong lòng tôi cứ lộn xộn.
Cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Diệp Thừa nhắn tôi, có chút việc, có thể sẽ đến muộn.
Tôi đành phải điều chỉnh lại tâm trạng, theo bố bước lên sân khấu, như một con robot lặp lại những lời chúc mừng hoa mỹ vô hồn.
Tiếng vỗ tay vang dội.
Đèn vụt tắt, có người đẩy một chiếc bánh nhiều tầng bước ra từ bóng tối.
Mọi người đều đang đợi tôi ước nguyện.
Bạn thấy sao?