Đêm hôm trước, sau hòn giả sơn nhà họ Lương, hỏi tôi khi nào sẽ hủy hôn ước với Lương Tư. Tôi bảo, tạm thời chưa . Giờ thì rồi.
Ánh mắt vương nét nhàn nhạt. Anh cầm lấy micro từ trợ lý Lâm, nét mặt trong khoảnh khắc trở về sự trầm ổn thường ngày.
Anh đảo mắt qua phía dưới, giọng điệu thản nhiên uy nghi bức người: “Khương Vãn là đối tác quan trọng của nhà họ Lương. Bất cứ quyết định nào của ấy, tôi cũng ủng hộ.”
Anh gọi tôi là Khương Vãn. Anh ủng hộ mọi quyết định của tôi. Điều này chẳng khác nào tuyên bố với tất cả quan khách nơi đây, và cả giới thượng lưu ở Yến Thành, rằng sẽ bảo vệ tôi.
21
Tôi và Lương Đình Sinh rời buổi tiệc sớm. Tài xế ngồi ghế trước lái xe, tôi và ấy ngồi ở hàng ghế sau.
Điện thoại tôi liên tục đổ chuông, đều là người nhà họ Lê và Lương Tư gọi. Tôi tắt máy, tựa đầu lên vai Lương Đình Sinh.
Tôi đã rồi. Tôi đã giành lại những gì mẹ mất. Nhưng mẹ thì vĩnh viễn không thể quay về nữa. Nước mắt lặng lẽ trào ra. Thấm lên vai áo , cảm nhận .
Anh nghiêng người nâng cằm tôi, trong mắt tràn ngập xót xa. Anh không hỏi tôi có chuyện gì. Cũng không lau nước mắt hay bảo tôi đừng khóc. Anh chỉ vươn tay kéo tôi vào lòng.
Ban đầu, tôi vốn chỉ hơi buồn, khóc vài giọt là sẽ thôi. Nhưng hành của khiến tôi không nén nữa, nước mắt dâng trào như lũ. Tựa hồ muốn xả hết bao năm ấm ức, gian nan, khổ sở bằng một trận khóc.
Nước mắt tôi ướt sũng áo vest của , cả mũi cũng dính lên đó. Xe vừa dừng trước cổng Biệt Viện Nghi Hòa, tôi còn đang vùi vào ngực thút thít.
Anh dứt khoát bế tôi xuống xe. Tôi quàng tay ôm cổ , vùi đầu trong lòng , mặc ôm tôi tiến về phía trước.
Đi lên cầu thang, tôi vừa nghẹn ngào vừa : “Lương Đình Sinh, em đói rồi.”
Bước chân không dừng lại, giọng vọng từ trên cao: “Trước khi về, đã dặn bếp chuẩn bị xong rồi. Em lên rửa mặt là có thể ăn.”
22
Khi tôi tỉnh dậy, Lương Đình Sinh đã đi . Người giúp việc bưng bữa sáng ra, tít mắt bảo tôi: “Cô Khương, Tổng giám đốc Lương hôm qua quá mệt, hôm nay cứ nghỉ ngơi ở nhà.”
Nhớ lại chuyện tối qua, tai tôi bất giác nóng bừng. Tối qua có lẽ là lần điên cuồng nhất giữa tôi và từ trước đến giờ.
Trước lúc chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức, tôi lờ mờ nghe gọi tên tôi, hình như còn gì đó. Ăn xong, tôi định ghé JW một chuyến. Mới ra cổng biệt viện, chưa đi mấy bước thì bị ai đó túm lấy cánh tay.
“Vãn Vãn!”
Tôi cau mày ngoảnh lại, là Lương Tư. Anh ta vẫn mặc áo sơ mi hôm qua, vẻ mặt tiều tụy, mắt đỏ ngầu. Tôi giật tay ra, ta lại ghì chặt hơn.
“Vãn Vãn, chúng ta đừng hủy hôn không. Em nghe giải thích, không thích Lê Thi Kỳ, thật mà, em tin đi!”
Tôi không còn giữ vẻ ngoan ngoãn như xưa, lạnh giọng : “Lương Tư, tôi đã biết chuyện với Lê Thi Kỳ từ nửa năm trước.”
Anh ta khựng lại. Nhưng gần như ngay tức khắc, ta vội : “Vãn Vãn, với ta thực sự không có gì, là ta dụ dỗ , chứ chưa hề gặp riêng ta!”
Tôi bật .
“Tôi nể mặt bà Lương nên mới không bêu ảnh giường chiếu của hai người ra trước mọi người. Nói lùi một vạn bước, dù hai người không có gì đi nữa, tôi vẫn muốn hủy…”
Tôi còn chưa hết câu, ta đã thô bạo ôm cứng tôi vào lòng.
“Không, không đồng ý! Em là vợ chưa cưới của , em phải kết hôn với !”
Tôi cố sức đẩy mấy lần mà vô hiệu, sức ta quá lớn. Tôi liền thúc gối thật mạnh vào giữa hai chân ta.
“Ư…” Lương Tư đau đớn rên lên.
Tôi thừa cơ thoát ra, lùi lại hai bước. Cùng lúc đó, khăn lụa trên cổ tôi rơi xuống đất. Lộ rõ vệt hôn đỏ còn sót lại sau đêm qua. Gương mặt vẫn còn nhăn nhó vì đau của ta bỗng chốc biến sắc.
“Vết gì ở trên cổ em ?!”
23
Mặc kệ cơn đau dưới hạ thân, ta lao tới, hai tay ghì chặt vai tôi. Anh ta trừng trừng vào vết hôn trên cổ tôi, mắt như bùng lửa.
“Lê Vãn! Em mau giải thích cho ! Chuyện này là thế nào?!”
Tôi ra sức giãy cũng không thoát . Bèn thẳng: “Chính xác như thấy thôi.”
Lương Tư tựa con thú dại bị chọc điên, hung hãn đẩy tôi ra, suýt nữa tôi ngã nhào. Gân xanh trên thái dương ta nổi rõ, mắt trợn ngược, ngón tay run lên chỉ vào tôi: “Em ngủ với thằng nào? Khai mau! Đồ lăng loàn, em dám cắm sừng ông đây!”
Tôi thấy dáng vẻ ta sắp bộc phát thì chỉ thấy nực .
“Lương Tư, lúc lên giường với Lê Thi Kỳ, có nghĩ cắm sừng tôi không?”
“Chuyện đó sao giống nhau !” Mặt ta tái mét: “Đàn ông ra ngoài tìm vui là lẽ thường! Em là vị hôn thê của , em chỉ thuộc về , chỉ ngủ với !”
Tôi cau mày: “Tôi nhắc cho nhớ, chúng ta đã hủy hôn rồi.”
Trong mắt ta bắt đầu lóe sự cuồng loạn biến dạng: “Có phải vì thằng đó nên em mới hủy hôn với đúng không? Chết tiệt thật! Rốt cuộc là thằng nào dám đụng vào người đàn bà của ông đây, không hắn ông đây thề không họ Lương!”
Tôi chẳng buồn để ý hắn ta phát điên, quay người đi luôn, đợi xe của Lương Đình Sinh đến.
Đột nhiên, da đầu tôi đau đớn kịch liệt. Hắn túm tóc lôi giật tôi về phía sau.
“Đồ đàn bà trơ tráo, ông đây đã cho em đi chưa?!”
24
Tôi đau đến rơi nước mắt, phải lảo đảo lùi mấy bước.
“Buông ra! Lương Tư, đồ khốn!”
Hắn kéo tôi về phía chiếc xe bên cạnh, ném tôi lên ghế sau. Đầu tôi đập vào cửa kính, đau nhói. Tôi còn chưa kịp định thần, hắn đã chui vào xe đè lên người tôi.
“Anh… định gì?”
“Tiện nhân! Ông đây còn chưa kịp ngủ với em, em lại cho gã khác ngủ! Đã thế, ông đây ngủ chết em luôn!”
Sợ hãi và hoảng loạn ập lấy tôi.
“Buông ra! Lương Tư, buông ra!”
Tôi điên cuồng giãy sức tôi sao đọ lại đàn ông đang nổi điên. Chân tôi bị hắn ta đè cứng, không cử nổi. Tay cũng bị tên khốn này khống chế. Khuôn mặt ghê tởm của hắn ta phóng đại trước mắt, hắn ta hôn loạn trên mặt tôi.
Tôi gào lên, quẫy đạp: “Biến… cút!”
“Chát!” Một cái tát nảy lửa giáng lên má tôi.
“Câm mồm, con đàn bà trơ trẽn!”
Dứt lời, hắn bắt đầu xé áo tôi. Rất nhanh, tôi cảm thấy lạnh ở bờ vai, áo bị kéo trễ xuống. Một tay hắn giữ chặt tôi, tay còn lại sờ soạng khắp làn da trần. Cơ thể tôi run lên từng đợt không khống chế nổi.
Khi tôi đang rơi vào tuyệt vọng, một giọng quát vang lên: “Buông ấy ra!”
Ngay sau đó, áp lực trên người tôi chợt biến mất. Lương Tư bị Lương Đình Sinh túm cổ áo, lôi khỏi xe. Anh vung tay đập hắn vào tường, túm tóc ghì đầu hắn vào bức tường.
“Lâm Châu, đánh chết hắn cho tôi! Đánh xong không chết cũng cứ đánh!”
Tôi không thấy gương mặt , chưa từng nghe với giọng đầy sát khí như . Trợ lý Lâm lập tức gọi bốn vệ sĩ tới. Hai người giữ tay chân Lương Tư, hai người đá túi bụi.
Tôi vẫn còn ngây ra, Lương Đình Sinh đã sải bước lại gần.
“Vãn Vãn.” Anh ôm siết tôi vào lòng.
Tôi không kìm òa khóc: “Lương Đình Sinh, sao giờ mới tới.”
Anh vòng tay siết tôi, giọng khẽ run: “Xin lỗi, tới muộn.”
25
Anh cởi áo vest phủ lên người tôi. Anh nhẹ nhàng ôm tôi xuống xe, đi vào biệt viện.
“Chú!” Tiếng Lương Tư đột ngột vang lên, gọi theo bước . “Chú, tại sao lại bảo vệ Lê Vãn? Chú có biết con tiện đó cắm sừng cháu, lén lút ngủ với kẻ khác không?!”
Nói rồi, dường như hắn ta thấy mình đang đúng, càng hung hăng thêm. Hắn ta nhổ bãi nước bọt: “Để tao tìm ra thằng gian phu đó, tao mà không nó thì không mang họ Lương!”
Sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng đầy sát khí.
Bạn thấy sao?