“Gian phu của ấy là tôi. Cậu định tôi thế nào?”
Lời này khiến tên khốn đó đờ người.
“Chú?! Chú sao? Cô ta… … hai người…? Không thể nào, chuyện này sao có thể!” Hắn vẫn không muốn chấp nhận, rõ ràng khí thế đã suy giảm. “Chú, sao lại để ý ta? Cô ta sớm đã ngủ với gã… gã đàn ông nào khác rồi! Trước đó cháu còn thấy trên cổ ta có vết hôn, đừng để con đàn bà đó lừa!”
Anh chẳng buồn hắn ta nữa, ôm tôi đi thẳng, giọng đầy uy hiếp: “Cậu mà chửi ấy thêm một câu nữa, tôi cắt lưỡi cậu.”
26
Về đến biệt viện, bôi thuốc cho nửa khuôn mặt sưng đỏ của tôi. Anh cau mày, vẻ mặt lạnh băng, trong mắt ánh lên sợ hãi và đau đớn. Nếu đến trễ thêm chút, có lẽ tôi đã bị Lương Tư xâm . Mỗi lần nhớ tới, tôi vẫn còn run.
Đợi thoa thuốc xong, tôi nắm tay , thẳng vào mắt hỏi: “Lương Đình Sinh, em muốn báo cảnh sát, có không?”
Tôi biết sẽ khó xử. Dù sao, Lương Tư cũng là cháu ruột . Nếu muốn xin xỏ giúp hắn, vì nghĩa nhiều mặt, tôi có lẽ sẽ đồng ý. Tôi cứ ngỡ sẽ lưỡng lự, sẽ đắn đo hay từ chối.
Nhưng chẳng hề ngập ngừng, gật đầu ngay: “Được.”
Anh ôm tôi vào lòng, áp tay lên sau đầu tôi.
“Anh sẽ bảo người lấy băng giám sát ngoài biệt viện, với camera hành trình trong xe.”
Tôi rưng rưng. Vòng tay ôm eo , tôi khẽ : “Cảm ơn , Lương Đình Sinh.”
27
Bà Lương xưa nay luôn “trọng lẽ phải hơn thân,” nghe chuyện xong chẳng bênh vực Lương Tư. Còn cả của dẫn mẹ đến cầu xin.
“Đình Sinh à, chuyện này nhất định có hiểu lầm, chứ Lương Tư và Vãn Vãn vẫn còn hôn ước mà…”
Chưa kịp hết, đã lạnh nhạt ngắt lời: “Họ hủy hôn rồi. Vả lại, dù có là vợ chồng hợp pháp, ép buộc quan hệ khi bên nữ không đồng ý, cũng là tội phạm.”
Mẹ quệt nước mắt: “Đình Sinh, thằng Tư thật sự sai hết nước, dẫu gì nó cũng là cháu ruột con. Nếu nó phải vào tù… thể diện nhà họ Lương biết để đâu?”
Anh lạnh, ngước mắt quét qua, ánh sắc bén: “Nếu hôm nay dung túng nó, nhà họ Lương mới không còn mặt mũi đứng ở Yến Thành.”
Bà ấy quýnh quáng: “Đình Sinh, con tuyệt à, chỉ vì một người ngoài thôi sao?”
“Đúng.” Anh hơi ngẩng đầu, giọng không khoan nhượng: “Chuyện này không có gì để bàn.”
Trong nhà họ Lương, lời đã thì không ai dám cãi. Mẹ còn muốn gì nữa, bị cả kéo đi. Cuối cùng, tòa xử Lương Tư hai năm sáu tháng tù.
28
Sau này, có một lần, tôi hỏi , hôm đầu tiên biết tôi là vị hôn thê của cháu , tại sao không phản ứng gì.
Anh hôn khẽ lên vành tai tôi: “Hôm ấy phản ứng chưa đủ lớn sao?”
Nhận ra ám chỉ chuyện gì, mặt tôi đỏ lựng, bật khanh khách. Anh ôm tôi vào lòng, bắt đầu hồi tưởng.
“Thật ra, đã nhận ra em ngay từ lần đầu gặp.”
Tôi bật dậy như lò xo, tròn xoe mắt : “Chúng ta… từng gặp nhau à?”
Anh lại kéo tôi dựa vào ngực: “Hồi em học cấp ba, về trường em diễn giả. Em là đại diện học sinh xuất sắc, là cựu học sinh danh dự. Hôm ấy em nghiêm túc phát biểu, quan điểm rất chín chắn. Rất nhiều nữ sinh chen ngoài hội trường, xì xào bàn tán về . Chỉ riêng em, ngay lúc tặng hoa cũng chẳng buồn ngước .”
Tôi có ấn tượng buổi diễn thuyết đó, không biết người trên sân khấu là . Khi ấy, tôi chỉ nghĩ phải học thật giỏi, cố gắng trưởng thành để thoát khỏi nhà họ Lê.
“Sau này, em cầm hợp đồng đến tìm . Mặc dù em ăn mặc gợi cảm, khác hẳn hồi cấp ba, vẫn nhận ra ngay.”
Tôi tươi : “Vậy là vừa gặp đã em à?”
Anh dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ má tôi, đáy mắt lấp lánh nụ : “Cứ xem là như thế đi.”
Tôi thích thú vòng tay ôm eo , ngẩng đầu hỏi: “Vậy tối hôm đó, cái hôm em hủy hôn, lúc em ngủ, gì ?”
“Tối nào?”
“Chính cái tối em hủy hôn.”
“À.” Anh dừng lại một chút, “Anh , sau này em hãy gọi thẳng tên .” Anh vừa , vừa cúi đầu hôn lên trán tôi.
“Lương Đình Sinh.”
“Ừ.”
“Lương Đình Sinh.”
“Ừ.”
“Lương Đình Sinh.”
“Ừ, em.”
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!
Bạn thấy sao?