CHƯƠNG 6
Dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt của Lâm Tử Ninh, vì đau đớn mà đầm đìa mồ hôi.
"Lâm thiếu gia, sao lại là ?"
Đám đông vốn đang ồn ào giờ đã im bặt, dường như đang suy nghĩ về nguyên nhân của trò hề trước mắt.
Một bên là Lương Tư Việt do dự không tiến lên, cũng chính là hôn phu của tôi, thấy bèn vội chạy đến trước mặt Lâm Tử Ninh.
"Tử Ninh, sao em lại mặc lễ phục của Dao Nguyệt?"
Anh ta hỏi ra nghi vấn trong lòng Tô Nhược Nhược.
"Cố thêm chút nữa, tôi vừa gọi xe cấp cứu rồi, bác sĩ đang trên đường tới."
Tôi đẩy đám đông ra, mặc bộ vest vốn nên mặc trên người Lâm Tử Ninh xuất hiện trong buổi tiệc đính hôn này.
Biến cố bất ngờ đã vỡ buổi tiệc đính hôn vốn không chính thức này.
Tôi dặn dò bà Trần, tiễn khách dự tiệc ra về.
Nhìn lại đám đông, tôi thấy sắc mặt Lương Tư Việt không có gì thay đổi, không hề tỏ ra tức giận vì bị hỏng chuyện vui, cũng không bất mãn vì có bất ngờ ngoài ý muốn.
Anh ta thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.
Tôi thu hồi ánh mắt, Lâm Tử Ninh.
Môi cậu ta tái nhợt, ánh mắt như muốn thiêu cháy Tô Nhược Nhược.
"Tô Nhược Nhược, không phải đang sốt à? Sao lại xuất hiện ở tiệc tối này?"
Tô Nhược Nhược cúi đầu, hai hàng lệ rơi khỏi khóe mắt, miễn cưỡng nở nụ chua chát:
"Lâm thiếu gia, là công tử hào môn cao cao tại thượng, còn tôi thì có xuất thân hèn mọn. Cả đời này, tôi cũng không thể bước vào vòng tròn của . Tôi chịu đựng bệnh tật, nắm lấy cơ hội chứng kiến xã hội thượng lưu này, để có thể leo lên cao hơn. Có gì sai không?"
Tô Nhược Nhược không trả lời mà hỏi lại.
Giọng khổ sở và yếu ớt, như đóa hoa trắng bị gió lạnh giày vò.
Lâm Tử Ninh là người mềm lòng, nghe ta , trong lòng cũng nảy sinh chút thương .
Tôi bộ lễ phục trên người Tô Nhược Nhược, hoàn toàn không phù hợp với lời gia cảnh hèn mọn của ta, không khỏi lên tiếng nhắc nhở:
"Hôm nay Tô mặc rất đẹp, tôi nghĩ, việc cấp bách nhất bây giờ nên là xử lý vết thương của Tử Ninh, chứ không phải là để tâm đến những chuyện khác."
Ánh mắt của Lâm Tử Ninh cũng đổ dồn vào trang phục của Tô Nhược Nhược.
Logo trên đó rất rõ ràng, là mẫu trang phục mới nhất của Nhưỡng Hạ, cũng chính là bộ trang phục mà Lâm Tử Ninh tặng cho Tô Nhược Nhược.
Nhưng trước đó, khi Tô Nhược Nhược nhận, ta đã khẳng định chắc nịch:
"Tâm hồn đẹp mới là quan trọng nhất. Tôi không muốn dùng những thương hiệu xa xỉ này để mở đường cho cuộc đời mình."
Nhưng giờ đây, ta đã nuốt lời.
Ánh mắt Lâm Tử Ninh ngày càng sâu hơn, không biết đang suy nghĩ những gì.
Tô Nhược Nhược định lên tiếng giải thích, thì nghe thấy tiếng ngoài cửa, bác sĩ đến đón Lâm Tử Ninh đã tới.
CHƯƠNG 7.
Lâm Tử Ninh cùng nhân viên y tế lên xe cứu thương.
Trước khi lên xe, cậu ta nắm lấy tay tôi.
"Chị ơi, ngày hôm nay không phải là tai nạn, có người cố đâm em từ phía sau."
Tôi an ủi:
"Em hãy yên tâm chữa bệnh, kẻ nào dám em, chị sẽ không bỏ qua."
Nói xong, tôi về phía Tô Nhược Nhược:
"Tô tiểu thư là người rất quan trọng với Tử Ninh, Tô tiểu thư có muốn theo đến bệnh viện chăm sóc không?"
Lâm Tử Ninh Tô Nhược Nhược, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Đúng là đương tới não úng nước.
Dù đã phát hiện ra người khác cơ bất chính, phát hiện ra những dấu hiệu bất thường trong quá trình tiếp , thì vào lúc bị thương lại vẫn hy vọng người đó quan tâm.
Thật đáng tiếc, Lâm Tử Ninh đã phải thất vọng rồi.
Dưới ánh mắt hiếu kỳ của Lương Tư Việt, Tô Nhược Nhược đỏ mặt rõ mối quan hệ của hai người:
"Tôi và Lâm thiếu gia không có bất kỳ quan hệ nào cả, Lâm tiểu thư đừng hiểu lầm nữa! Hơn nữa, ở bệnh viện có bác sĩ chuyên nghiệp chăm sóc rồi, sao lại cần một người giúp việc vụng về như tôi chứ? Thay vì đi bệnh viện, tôi vẫn thích ở nhà giúp tiểu thư thu thập tàn cuộc hơn."
Là thu thập tàn cuộc, hay là sợ chân tướng bị phơi bày, lộ cái đuôi cáo của mình ra?
Tôi không gì, chỉ vô thức mỉm khi thấy biểu cảm chua xót của Lâm Tử Ninh.
Em trai ngu ngốc của tôi ơi, người mình trước mặt mọi người cố gắng chối bỏ mối quan hệ, kiểu phản bội này không dễ chịu đâu đúng không?
CHƯƠNG 8.
Với tư cách là người quản lý Lâm gia, nhiệm vụ của tôi là giữ cho mọi thứ luôn ổn định.
Nhưng rồi đôi lúc, tôi cũng đành phải bó tay, giống như huống hỗn loạn ngày hôm nay.
Khi Lâm Tử Ninh vào bệnh viện, tôi ở lại để giải quyết hậu quả.
Không lâu sau, những người trong gia đình đã tụ tập ở tiền sảnh.
"Hôm nay là ngày đính hôn của tôi. Đáng ra phải là ngày vui tại một số kẻ cố đám, mọi thứ trở nên vô cùng tệ ."
Ngay khi những lời đó cất lên, đám đông trở nên ồn ào.
"Tôi đã đi cầu thang đó vô số lần rồi mà chưa bao giờ bị ngã."
"Bộ đồ của Đại tiểu thư là đồ thiết kế cao cấp của Nhưỡng Hạ, sao có thể dễ dàng bị hỏng như ?"
"Ai đây? Độc ác thế, ra những chuyện gh//ê tở//m như !"
Trong tiếng chỉ trích, có người đưa ra một quan điểm hoàn toàn khác:
"Thiếu gia mặc lễ phục, đóng giả Đại tiểu thư. Liệu có phải là lần đầu tiên cậu ấy đi giày cao gót nên mới loạng choạng không."
"Không phải là không thể có khả năng đó, ..."
Tôi tiến lại gần đám đông, nắm lấy cổ áo người vừa kia.
"Đây là chiếc khuy áo Thiếu gia xé từ người đã đẩy nó. A Đinh, trên áo dường như cũng thiếu mất một chiếc khuy. Đây là ngoài ý muốn sao?"
Sau khi tôi xong, ánh mắt mọi người A Đinh có thêm chút dò xét.
"Tôi nhớ khi Thiếu gia đi xuống cầu thang, hình như A Đinh đã đứng ngay sau ấy."
"Sáng thấy A Đinh, áo ta vẫn còn bình thường."
"Không thể nào, nhà họ Lâm đối xử với mọi người tốt như , tôi không nghĩ ra lý do gì để ta như ."
Bản chất A Đinh vốn đã không phải là người điềm tĩnh, nếu không thì ta cũng không vì vài lời vu vơ của Tô Nhược Nhược mà mất hết lý trí, ra chuyện ngu ngốc như ngày hôm nay.
Đứng trước những lời bàn tán liên tiếp, phòng tuyến tâm lý của A Đinh dễ dàng sụp đổ.
Anh ta hung hăng :
"Đúng , là tôi . Tôi muốn Đại tiểu thư mất mặt, vì ta giả tạo quá, lúc nào cũng tìm cách chuyện với tôi."
A Đinh tự thuật, lý do khiến ta chuyện này là vì tôi đã dọn hết những cây hoa hồng mà ta dày công vun trồng. Anh ta cho rằng tôi coi thường thành quả lao của ta.
Anh ta càng càng quá đà, thậm chí còn chụp cho tôi cái mũ kỳ thị người nghèo.
"Bị phát hiện là do vận của ta kém, không thợ vườn ở nhà họ Lâm thì tôi có tay nghề, đi đâu mà chẳng có cơm ăn?"
A Đinh xong còn tỏ ra oai phong như một đại ca giang hồ.
Tôi không nhịn mà vỗ tay:
"Tốt! Có gan thì phải có gan nhận! Anh đúng là một người đàn ông đích thực!"
A Đinh không nghe ra lời châm chọc, mặt đầy vẻ đắc chí.
"Người đâu, đưa A Đinh đến đồn cảnh sát, để luật sư chỉ bảo cho ta hiểu luật pháp!"
Quản gia nghe , bắt đầu về mức án của tội cố ý thương tích cũng như ảnh hưởng đến con cái ta sau này.
Nghe đến đó, A Đinh mới hoảng sợ.
A Đinh trình độ học vấn không cao, có thể việc ở nhà họ Lâm hoàn toàn là nhờ dì ruột của ta là bà Lưu, người giúp việc ở bếp.
Trước khi ra nhận tội, ta đã nghĩ đến kết quả tệ nhất cũng chỉ bị đuổi việc, ta sẽ tự nghỉ mà thôi, không phải là chuyện lớn.
Giờ đây, ta mềm nhũn nằm liệt trên sàn, không còn chút khí phách hung hăng như vừa nãy.
Bà Lưu thấy thế, xông đến bên Tô Nhược Nhược, giơ tay tát một cái.
m thanh giòn giã, nghe đã thấy rất sướng.
"A Đinh hiền lành lắm mà, nhất định là do mày xui nó mới ra chuyện như ."
Bà ta xong, vô cùng kích về phía tôi:
"Tôi nhớ rồi! Đại tiểu thư, hôm trước tôi thấy con nhỏ này cứ bám riết lấy A Đinh không buông! Tôi còn nghe thấy nó xấu với Thiếu gia. Nhất định là nó bày trò hoại!"
Bà Lưu càng càng kích , nhảy lên người Tô Nhược Nhược, vừa vừa đánh.
Tô Nhược Nhược dù sao cũng không phải là đối thủ của Bà Lưu, người đã từng việc ở bếp mấy chục năm.
Cô ta bị đè dưới đất, giống như một con gà con.
Bà Lưu đánh đôm đốp, thế vẫn chưa hết tức giận.
Bà ta nổi máu điên, xé "xoẹt" một cái, bộ váy vốn đã mỏng manh trên người Tô Nhược Nhược thành từng mảnh vải vụn.
Làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Những người đàn ông quyền cao chức trọng trong biệt thự đều thò dài cổ, mắt như muốn dán chặt vào người Tô Nhược Nhược.
Tô Nhược Nhược thì chưa từng gặp phải cảnh tượng như , ngã ngồi xuống đất, khóc nức nở.
Tô Nhược Nhược vốn là người sĩ diện, thấy , tôi lại thấy hơi không quen.
CHƯƠNG 9
Kiếp trước, ả ta chung chạ với bốn tên đàn ông vẫn mặt không đổi sắc, nhắm mắt hưởng thụ.
Tôi còn nhớ như in lời chế nhạo của ả ta với tôi:
“Lâm Dao Nguyệt, mày có bao giờ nghĩ một ngày nào đó tiểu thư đài các như ngươi lại có thể bị một đứa osin như ta giẫm đạp dưới chân chưa?"
Ả ta mỉa mai tôi cổ hủ, không biết luồn cúi a dua, nhạo tôi chẳng ai thương nên đáng thương.
Quay sang, lấy đầu đập mạnh vào tường trước mặt bốn tên đần độn kia rồi khóc lóc lừa bịp rằng tôi đã mỉa mai ả ta lẳng lơ.
Tôi trăm miệng giải thích đổi lại chỉ là tiếng giễu cợt của họ.
Họ bảo tôi không biết sự khổ sở của Tô Nhược Nhược, chỉ khi tôi bị người ta nhục, thì tôi mới thấu hiểu .
Ngày hôm đó, ánh mắt tôi của đám đàn ông kia tôi giống như Tô Nhược Nhược ngày hôm nay.
Chỉ khác là ánh mắt của họ đã cụ thể hóa bằng hành
Lúc đó, Tô Nhược Nhược là kẻ chiến thắng vênh váo, coi sự nhục nhã của tôi là thú vui tiêu khiển trong cuộc sống tẻ nhạt.
Đến sau này, cơm ăn áo mặc của tôi đều phải nhờ đến chiêu bài mua vui bằng thể xác kia mới có .
Tôi mãi mãi không quên những ngày tháng sỉ nhục cùng giày vò mà mình đã phải chịu đựng.
Làm con người ta c//hế//t dần c//hế//t mòn không chỉ có dao kiếm, còn có cả ánh mắt và trò tục tĩu.
“Lâm Dao Nguyệt, đừng c//hế//t dễ dàng như chứ, tao còn muốn xem cái cảnh mày nịnh nọt đàn ông như một con điế//m.”
Bạn thấy sao?