23
Buổi tối, tôi và Giang Nguyệt Nam lên xe của Giang Tinh Diễm.
Cô ấy sờ lên ghế da và : “C..hết tiệt, sao lại mua xe mới rồi? Em muốn đổi xe, mẹ em sống c..hết không đồng ý. "
Giang Tinh Diễm bình tĩnh : “Khi nào em kiếm tiền đổi xe, em cũng có thể theo ý mình.”
Xe dừng lại bên ngoài một nhà hàng tư nhân yên tĩnh. Chúng tôi đi qua hành lang quanh co với những cây cầu nhỏ có dòng nước chảy, rồi đến một căn phòng riêng có cách âm rất tốt.
Tôi đã gặp một số bè của Giang Tinh Diễm ở đó.
Hầu hết bọn họ đều là người giàu có trong giới quý tộc, thậm chí nhiều người trong số họ còn xuất hiện trong các hot search trên Internet. Nhưng thái độ của bọn họ đối với tôi rất hòa hoãn, thân thiện. Không hề có sự mỉa mai hay coi thường công khai hoặc ngấm ngầm nào khiến tôi lo lắng.
"Tôi nhớ ra rồi!" Một người tên Chu Nghiêu uống một ngụm rượu rồi vỗ bàn đứng dậy.
"Chính là em đó, bé café sữa."
Tôi sửng sốt: "Cái gì... bé café sữa?"
Giang Tinh Diễm lạnh lùng liếc ta: "Im đi."
Chu Nghiêu lại giả vờ như không nghe thấy, vô cùng hứng thú đi tới bên cạnh Giang Tinh Diễm: “Khi Tiểu Giang mười sáu, mười bảy tuổi, cậu ấy đang trong giai đoạn nổi loạn, cậu ấy nhuộm tóc màu trắng và suốt ngày trốn học đi đua xe. Không những thế còn hút thuốc và đánh nhau, giống như bọn bắt nạt học đường trong những cuốn tiểu thuyết hạng ba đó.”
“Một ngày nọ, cậu ấy đánh nhau với ai đó và bị thương, bị chị mắng vài câu liền bỏ ra ngoài một mình. Bên ngoài trời đang mưa, lúc về thì người ướt sũng, trên tay cầm nửa cốc café sữa nóng. Ngày hôm sau, cậu ấy như trở thành một người khác. Cậu ấy nhuộm tóc lại, bắt đầu học tập chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày."
“Sau khi bị chúng tôi tra hỏi nhiều lần, cậu ấy mới rằng thời điểm cậu ấy tức giận vội vã ra ngoài đó, không mang theo bất cứ thứ gì. Chính một bé đang viết một bài luận cho người nào đó trong cửa hàng tiện lợi đã đưa cho cậu ấy một cốc café sữa nóng."
“Cô bé thật tuyệt vời khi có thể thay đổi một người như cậu ta, vì tất cả bè trong nhóm của chúng tôi đều rất vui vẻ. Tôi rất ngưỡng mộ bé café sữa đó...”
“Này này này——”
Chu Nghiêu còn chưa xong, Giang Tinh Diễm đã túm lấy gáy cậu ấy, cưỡng ép kéo đi.
Anh ấy vào đôi mắt có chút bối rối của tôi rồi đưa tay nắm lấy tay tôi: "Mặc kệ cậu ta đi, An An. Nếu em không thể nhớ ra thì đừng cố nữa.”
Bởi vì tôi đã dùng thuốc nhiều năm nên có những sự việc trong quá khứ đã trở nên rất rời rạc trong ký ức. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để gợi lại nó trong tâm trí tôi vẫn không thể nhớ . Lúc ra về, Giang Nguyệt Nam bước ra đầu tiên, rằng ấy muốn đi tìm trai. Chỉ còn lại tôi và Giang Tinh Diễm quay trở lại trường học.
Ánh trăng như dệt vải, gió đêm mang theo hơi se lạnh của mùa xuân. Trước khi xuống xe, Giang Tinh Diễm đột nhiên lấy từ bên cạnh ra một cái túi giấy. Sau đó ấy lôi ra một chiếc khăn quàng cổ và quấn cho tôi cẩn thận.
"Đêm lạnh lắm, em đừng để bị cảm."
Khi , những ngón tay ấm áp của ấy không khỏi chạm vào má tôi trong giây lát. Theo nhịp tay của , một mùi hương gỗ sồi dễ chịu tỏa ra.
Người trước mặt tôi lại một lần nữa trùng khớp với Giang Sơn Hải, người đã cùng tôi vượt qua những thời điểm khó khăn nhất trong game. Sự khác biệt là, lúc này đây tôi không còn cảm thấy ở rất xa nữa.
Có lẽ là do bữa tối vừa rồi tôi đã uống chút rượu hoa quả, một chút men say đã cho tôi thêm dũng khí. Khoảnh khắc ấy thắt chiếc khăn quàng cổ cho tôi, tôi cũng không lập tức kéo xa khoảng cách mà tựa nhẹ đầu vào vai . Sau đó, tôi liền nghe tiếng thở gấp của Giang Tinh Diễm.
"...Gấu con..." Anh ấy ngập ngừng hỏi tôi: “Có phải bây giờ đang mơ không?”
Tôi khịt mũi: “Sao trước mặt em lúc nào cũng cẩn thận như ?”
Anh ấy là Giang Tinh Diễm và dù tôi không hết câu cuối cùng ấy vẫn hiểu ý tôi. Anh đưa tay lên nhẹ nhàng ôm đầu tôi: "Bởi vì với em, chỉ là Giang Sơn Hải. Là một người bình thường cũng vì mình thích mà lo mất."
Vào một đêm đầu xuân, trời lạnh thấu xương, ngay cả giọng của ấy cũng mang theo một chút lạnh lùng nó cũng có sức mạnh xoa dịu trái tim con người.
"Anh chưa bao giờ cảm thấy mình cách xa em, em cứ đứng ở đó, sẽ cố gắng từng bước một đến gần em. Vì , hãy tiếp tục đi cùng bênh nhé, Khương Dĩ An."
24
Lần cuối cùng tôi nghe tin về Trần Lộ và Tống Minh là hai tháng sau. Tống Minh muốn thu hút đầu tư và khởi nghiệp, ta muốn một dự án lớn vì không nhận đầu tư từ Giang Tinh Diễm nên ta đã tìm đến người khác.
Bên kia đã đồng ý đầu tư tiền và dự án bắt đầu triển khai. Nhưng đột nhiên vụ bê bối ăn cắp ý tưởng sáng chế bất ngờ nổ ra. Hơn nữa, người tố cáo ta ăn cắp ý tưởng sáng chế có bằng chứng chắc canh ta và đã trực tiếp đến gặp phóng viên để đưa mọi chuyện ra công khai.
Mọi việc đã đến mức không thể cứu vãn.
"Anh ta rằng Trần Lộ của ta cũng có liên quan đến vụ trộm bằng sáng chế, lại không có bằng chứng và Trần Lộ từ chối thừa nhận. Tống Minh nổi giận, cãi nhau lớn với ta, rằng dù liên quan đến cậu hay Giang Tinh Diễm thì ta cũng không tránh khỏi tránh nhiệm. Hai người họ đã cãi nhau rất lớn và cuối cùng còn lao vào đánh nhau. Tống Minh đánh Trần Lộ, ta đang mang thai đứa con của ta, ta bị xảy thai ngay tại chỗ và phải nhập viện. Hiện tại gia đình Trần Lộ sẽ khởi kiện ta vì tội cố ý thương tích. Sau đó, Tống Minh vào trại giam và Trần Lộ cũng bỏ học.”
Giang Nguyệt Nam ngay lập tức chia sẻ toàn bộ câu chuyện cụ thể với tôi cũng bởi vì chuyện giữa hai người bọn họ quá lớn.
Việc này cũng cho thấy sự phiến diện của nhiều tin đồn trước đó, thanh danh của tôi nhờ đó đã cải thiện rất nhiều. Nhưng tôi không quan tâm điều đó nữa.
Một mối quan hệ thân mật, lành mạnh và ổn định khiến tôi ngày càng nhận thức rõ ràng hơn rằng không cần quan tâm đến việc những người không quan trọng xung quanh đánh giá tôi là tốt hay xấu.
Bạn thấy sao?