1
Đây đã là lần thứ năm Tưởng Thư Hoài không đến đón tôi tan học.
Chuyện mà trước đây, tuyệt đối không bao giờ có thể xảy ra.
Tôi ngồi bên khung cửa sổ, đôi mắt dõi theo màn mưa rả rích không ngớt ngoài kia.
Cẩn thận chỉnh trang lại lớp trang điểm, đảm bảo rằng những hạt mưa sẽ nhòe nó vừa đủ để gợi lên vẻ yếu đuối, đáng thương.
Rồi tôi lao mình vào cơn mưa nặng hạt.
2
Tưởng Thư Hoài và Lâm Kỳ đang ngồi trong một quán cà phê tĩnh lặng.
Anh ta khẽ đưa tay, dịu dàng vuốt những sợi tóc mái mềm mại trên vầng trán, em tôi e thẹn rụt người lại.
Tôi đẩy cánh cửa quán, xông vào như một cơn gió lốc.
Tiếng chuông gió leng keng xé toạc bầu không khí yên ắng đến nghẹt thở.
Khuôn mặt em tôi tái nhợt vì sợ hãi, còn Tưởng Thư Hoài thì buông tay, ngước mắt lên tôi.
"Sao em lại đến đây?"
Tôi cố gắng nở một nụ yếu ớt, như thể vừa trải qua một nỗi đau nào đó.
Khi vừa bước chân vào quán, tôi đã kịp liếc mình trong tấm gương lớn.
Lớp trang điểm không quá tệ, đủ để khơi gợi lòng trắc ẩn của người đối diện.
Vậy nên, khi tôi ngồi xuống bên cạnh Tưởng Thư Hoài, ta cuối cùng cũng không đẩy tôi ra.
"Anh đã hứa sẽ đến đón em, lại quên rồi sao?"
Tôi nghiêng người sát lại , chiếc mũi gần như chạm vào sống mũi .
Tôi tự tin vào vẻ ngoài của mình, đặc biệt là trong hoàn cảnh này, khi tôi bằng ánh mắt đáng thương như một cún con lạc chủ.
Người đàn ông khựng lại một hồi, ánh mắt dao , cuối cùng vẫn cụp xuống, khẽ lời xin lỗi.
"Anh xin lỗi."
"Tiểu Kỳ có bài tập khó không hiểu, muốn hỏi nên mới bị muộn..."
"Không đến đón em ."
"..."
Tôi mỉm , cố tỏ ra rộng lượng: "Không sao đâu ."
Ánh mắt tôi khẽ liếc về phía em quý của mình.
Bàn tay nhỏ bé của em tôi siết chặt thành nắm dưới gầm bàn.
Vẻ mặt buồn bã, u uất, dường như sắp sửa trào ra.
3
Ngày còn ở trường trung học, khi bị đám người kia ấn đầu tôi xuống, nhét vào cái bồn cầu dơ bẩn, tôi đã thề với lòng mình.
Tôi sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để có cuộc sống mà tôi hằng mong muốn.
Tuyệt đối không bao giờ để bất kỳ ai thấy bộ dạng thảm , nhơ nhuốc của tôi.
Vậy nên, tôi chưa bao giờ là một người tốt.
Tôi nỗ lực học hành, rèn luyện vóc dáng, suy nghĩ, tính toán sao để phô bày những mặt tốt đẹp nhất của mình cho người khác thấy, không ngừng mở rộng vòng giao tiếp.
Tôi dùng mọi cách để bản thân trở nên ưu tú, đặc biệt ưu tú, ưu tú đến mức khi người khác nhắc đến cái tên Lâm Hà, họ đều phải thốt lên:
"Lâm Hà à, trên đời này lại có một hoàn hảo đến thế sao?"
Tôi đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn, nỗ lực mới có thể nhận sự công nhận từ người cha nghiêm khắc, ít của mình.
Thầy mến tôi, bè ủng hộ tôi.
Tôi đã từng tin rằng cuộc đời mình sẽ mãi mãi giữ sự cân bằng mong manh, hoàn hảo ấy.
Cho đến khi Lâm Kỳ xuất hiện.
4
Cô ấy là đứa con ngoài giá thú của cha tôi.
Lâm Kỳ tự mình tìm đến căn nhà này.
Ngay khi ấy xuất hiện, sự cân bằng vốn có của gia đình tôi liền tan vỡ.
Tôi đã khóc nấc lên, chất vấn cha tại sao lại có người đàn bà khác bên ngoài, cha chỉ im lặng, khuôn mặt nặng trĩu.
Còn Lâm Kỳ thì thu mình vào một góc phòng, ánh mắt ngây thơ như thể tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến ấy.
Hơn nữa, Lâm Kỳ dường như mang trong mình một thứ ma lực kỳ lạ.
Thứ ma lực ấy là vẻ đáng thương, yếu đuối trời sinh, hoàn toàn khác biệt với sự giả tạo, cố gắng của tôi.
Dường như tất cả những người xung quanh ấy đều không thể không thương xót, bảo vệ ấy.
Chẳng bao lâu sau, cha tôi bắt đầu ra mặt che chở, bênh vực ấy.
Bạn bè tôi cũng đồng loạt khuyên tôi nên đối xử tốt với ấy, rằng đây không phải là lỗi của em tôi, dặn dò tôi đừng học theo những tiết độc ác trong phim truyền hình, trở thành một người chị kế tàn nhẫn.
Tôi lại một lần nữa cảm nhận sự nguy hiểm, sự lung lay trong vị thế của mình.
Bởi vì tôi đột nhiên nhận ra, tất cả những người thân quen xung quanh tôi đang dần bị ấy cuốn đi.
Tôi cần phải bảo vệ lãnh địa, bảo vệ những gì thuộc về mình.
5
Thế là, tôi đã cướp đi Tưởng Thư Hoài.
Nhưng là cướp, có lẽ đúng hơn phải là Lâm Kỳ đã tự nguyện dâng ta cho tôi.
Lâm Kỳ, một nhiệt , tốt bụng đến lạ thường, đã từng tham gia một hoạt cứu trợ đất đầy gian khổ.
Ở nơi đó, ấy đã cứu thiếu gia nhà họ Tưởng, Tưởng Thư Hoài, người không may gặp nạn khi đi du lịch ở vùng núi hiểm trở.
Đáng tiếc thay, vào thời điểm đó, thị lực của Tưởng Thư Hoài bị tổn thương nghiêm trọng, ý thức cũng mơ hồ, chập chờn.
Anh ta không thể nhớ rõ khuôn mặt của ân nhân cứu mạng.
Thế là, tôi đã lợi dụng cơ hội này, chiếm đoạt công lao của em .
Tưởng Thư Hoài đã tốn không biết bao nhiêu tâm sức, chỉ để tìm ra người đã cứu ấy trong trận thiên tai năm đó.
Nhưng Lâm Kỳ lại một mực không chịu nhận.
Tôi đã với em: "Em à, nếu em thật sự không muốn ấy nhận ra em, thì hãy giới thiệu ấy cho chị đi."
Lâm Kỳ lúc đó đã cắn chặt môi, gật đầu đồng ý.
Nhưng trong lòng tôi thầm nghĩ.
Bây giờ, có lẽ ấy đã hối hận rồi.
6
Tưởng Thư Hoài à…
Tưởng Thư Hoài là một người đàn ông dịu dàng và chính trực đến lạ.
Những ngày ấy đối tốt với tôi.
Ba bữa cơm không bao giờ thiếu, ngày "đèn đỏ" của tôi ấy nhớ rõ như in.
Những quả nho xanh ấy cho tôi ăn, đều là loại đã bóc vỏ cẩn thận.
Chỉ là, chỉ sau một đêm.
Đối với tôi, dường như ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Bạn thấy sao?