Đợi Đến Ngày Hoa [...] – Chương 3

Tôi đang cài chiếc kẹp tóc cuối cùng lên mái tóc đã chải chuốt tỉ mỉ.

Người đến, là trai tôi mà tôi đã lâu lắm rồi không gặp, Tưởng Thư Hoài.

Ồ, và trên tay ta, còn nắm chặt tay một khác.

Em tôi, Lâm Kỳ.

Anh ta giận dữ đến tím mặt, còn Lâm Kỳ thì khóc nức nở, nước mắt lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp.

Anh ta kéo đến trước mặt tôi, rồi xắn tay áo lên cho tôi xem.

"Đây đều là do đúng không?"

Trên cánh tay trắng nõn của , hằn lên những vệt đỏ dài, đáng sợ.

Hình như là vết roi quất tàn nhẫn, tôi khẽ nhướn mày, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Hành này, dường như đã chọc giận ta đến cực điểm.

"Cô có ý gì?"

"Hừ, Lâm Hà, đến em ruột của mình cũng không tha đúng không?"

Cô em "tốt bụng" của tôi vẫn đang nức nở khóc, ấy níu chặt lấy tay áo Tưởng Thư Hoài, giọng nghẹn ngào.

"Xin , Thư Hoài, đừng hỏi nữa."

"Không phải, không phải lỗi của chị ấy đâu…"

Thư Hoài.

Gọi thật thân mật.

Tôi cụp mắt xuống, chằm chằm vào những vết thương trên cánh tay ấy, vết thương từ đâu mà có tôi hoàn toàn không hay biết.

Nhưng, Tưởng Thư Hoài dường như đã đinh ninh trong lòng, tôi chính là kẻ độc ác, nhẫn tâm ra chuyện này.

Tôi vừa định mở lời giải thích.

Cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra, có người bước vào.

Lục Chiêu đút tay vào túi quần, thản nhiên bước vào phòng, thấy cậu ấy, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cố gắng nở một nụ tự nhiên, không chút gượng gạo.

"Tưởng Thư Hoài, hãy nghĩ kỹ xem, tại sao tôi lại chuyện này với em ruột của mình?"

"Lục Chiêu cậu đến đúng lúc lắm, cậu biết đấy, trước đây tôi cũng từng bị bắt nạt, sao có thể…"

Lời còn chưa dứt, tôi đã khựng lại, nghẹn lời.

Bởi vì, tôi đã thấy vẻ mặt của Lục Chiêu.

Chưa bao giờ cậu ấy tôi với ánh mắt ghê tởm, xa lạ như lúc này.

Trong đầu tôi, những ký ức không mong muốn lại ùa về.

Mấy ngày nay, Lục Chiêu luôn nhắc đến Lâm Kỳ bên tai tôi.

"Em cậu sao mà nhút nhát thế."

"Em cậu học toán cao cấp tệ thật đấy."

"Hôm nay ở nhà ăn tôi gặp em cậu."

"Em cậu…"

Trong phòng hóa trang tĩnh lặng đến đáng sợ, cuối cùng vang lên giọng trầm thấp của cậu ấy.

Tôi nghe thấy, cậu ấy từng chữ một, chậm rãi mà dứt khoát.

"Lâm Hà, tôi thật sự đã lầm cậu rồi."

"Từng bị bắt nạt, thì phải đi bắt nạt người khác sao?"

11

Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến đau lòng.

Tôi Lâm Kỳ đáng thương níu lấy tay áo Tưởng Thư Hoài, đôi mắt ngấn lệ.

Tôi Lục Chiêu theo bản năng che chắn cho ấy, như một người hùng bảo vệ kẻ yếu.

Tôi khẽ mỉm với họ, dù hàng mi tôi đang run rẩy không ngừng.

"Vậy sao? Nếu cho rằng tôi là kẻ bắt nạt, thì cứ báo cảnh sát đi."

"Để cảnh sát giải quyết, không?"

Tôi bước qua họ, cố gắng giữ cho dáng vẻ mình thật bình thản.

Tưởng Thư Hoài đột ngột nắm chặt lấy cổ tay tôi, siết mạnh.

Tôi nghe thấy ta nghiến răng :

"Xin lỗi em đi."

Lục Chiêu đứng chắn trước mặt tôi, cúi đầu khuyên nhủ, giọng đầy thất vọng:

"Lâm Hà, tôi không muốn cậu trở nên độc ác như ."

Rõ ràng tôi không gì sai, tại sao tất cả mọi người đều quay lưng lại với tôi, mắng nhiếc tôi?

Tôi nghiêng người sang, Lâm Kỳ đôi mắt đỏ hoe, thật ra ấy biết rõ người bắt nạt ấy không phải là tôi mà.

Nhưng ấy cứ im lặng, không một lời giải thích.

Tôi giật mạnh tay mình ra, đẩy mạnh hai người họ, không chút do dự.

"Xin lỗi hai vị, tôi thật sự rất bận."

"Tôi còn phải thuyết trình, tôi muốn giành vị trí số một. Tôi không có thời gian để ý đến hai người."

"Đến lúc này rồi, cậu còn tâm trạng tham gia thuyết trình sao?"

Lục Chiêu vọng theo sau lưng tôi, tôi không hề để tâm.

Tôi không quay đầu lại, kiên quyết bước lên bục thuyết trình.

Dù sau lưng không một ai ủng hộ, tôi vẫn sẽ kiên định bước về phía trước.

12

Buổi thuyết trình hôm đó, tôi đã kết thúc một cách suôn sẻ.

Khi hạ màn, tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng, tôi mỉm cúi đầu cảm ơn.

Nhưng tâm trí tôi lại không ở đó.

Tôi xuống, phía dưới sân khấu.

Lâm Kỳ trong chiếc váy trắng tinh khôi đang Tưởng Thư Hoài nắm tay rời đi, Lục Chiêu đi phía sau ấy, ánh mắt thoáng chút luyến tiếc khi khẽ vuốt nhẹ đuôi tóc ngựa của ấy.

Nhưng tại sao chứ, tại sao ánh đèn sân khấu lại chiếu rọi vào tôi.

Tôi không hề thất thế, tôi không hề để bản thân rơi vào huống khó xử.

Vậy mà tâm trạng tôi.

Vẫn bị nỗi thất vọng tràn trề nhấn chìm, nuốt trọn.

...

Không lâu sau, Tưởng Thư Hoài đột nhiên tìm đến tôi.

Thật ra, tôi không còn nhiều thời gian để bận tâm đến những chuyện cảm vớ vẩn nữa.

Không có Tưởng Thư Hoài, cũng sẽ có người đàn ông khác thay thế ta.

Nhưng khi chằm chằm vào giao diện tin nhắn điện thoại.

Tôi đột nhiên nhận ra, mình vẫn còn chút khó khăn để buông bỏ ta.

Đúng , ban đầu tôi hẹn hò với ta quả thật là vì muốn tìm một đường lui cho mình, sau này, tôi thật sự đã có chút cảm với ta.

Tôi ôm ấp chút hy vọng mong manh, hy vọng ta sẽ quay đầu lại tôi.

Hoặc là nhận ra, tôi căn bản không có khả năng bắt nạt em ruột của mình.

Vậy mà ta lại gọi tôi đến một sân vận vắng vẻ, hẻo lánh.

Rồi ta nắm chặt cổ tay tôi, nghiến răng :

"Lâm Hà, em có thể tha cho em em không?"

"Tại sao em lại tung tin đồn, em em là kẻ thứ ba xen vào cảm của chúng ta?"

"Chúng ta đã chia tay rồi, em có thể giữ chút sĩ diện không, Lâm Hà?"

Tôi chớp mắt, suýt chút nữa thì bật vì tức giận.

Chút lưu luyến còn sót lại dành cho ta cũng tan biến trong nháy mắt.

"Không phải, Tưởng Thư Hoài, nghe ai tôi tung tin đồn?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...