Anh trai tôi có một người tên là Chu Tứ, ấy cần một người vợ.
Tôi mang theo năm năm thầm lặng lẽ đến tìm .
” Kết hôn theo hợp đồng, đôi bên cùng có lợi. ”
Tôi đẩy bản hợp đồng đến trước mặt .
Anh cụp mắt rất lâu, lâu đến mức tôi cứ nghĩ sẽ bị từ chối.
“Được.”
Ngón tay lướt qua mu bàn tay tôi khi ký tên,
“Nhưng phải thêm một điều kiện—phải sống chung.”
Sau khi kết hôn, mỗi đêm đều pha sữa ấm cho tôi,
Nhưng lại ngủ ở phòng bên cạnh.
Cho đến bữa tiệc gia đình, công khai lau kem trên khóe miệng tôi:
“Duệ Duệ, đừng cử .”
Đêm tôi say rượu, khi bế tôi về phòng, khẽ hỏi bên tai:
“Em có biết giả vờ ngủ thì sẽ bị thế nào không?”
Tôi không dám mở mắt, chỉ cảm nhận nụ hôn của rơi xuống mí mắt mình.
Sau đó, tôi trốn vào thư phòng khóc thì bị phát hiện:
“Chu Tứ, đừng thương em…”
Anh bỗng ép tôi vào cửa sổ sát đất, bên ngoài là cả thành phố đang phủ tuyết trắng xóa.
“Không phải thương .”
Nụ hôn nóng rực lướt qua vành tai,
“Là đang đợi vợ bé nhỏ của lớn lên. Anh đã đợi em suốt mười năm rồi.”
1
Điều hòa mở hơi lạnh, cánh tay để trần nổi đầy da gà.
Tôi vô thức xoa xoa, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Tim tôi đập thình thịch sau xương sườn,
Âm thanh lớn đến mức gần như át cả bản nhạc nền nhẹ nhàng trong quán cà phê.
Tôi dán chặt ánh mắt vào ly Americano đá trước mặt,
Nước đọng trên thành ly chảy xuống, loang thành một vòng tròn đậm màu trên mặt bàn gỗ.
Phía đối diện, Chu Tứ tựa vào lưng ghế nhung màu sẫm,
Đôi chân dài vắt chéo một cách thản nhiên dưới bàn.
Hôm nay mặc chiếc sơ mi màu xám khói chất vải cao cấp,
Ống tay xắn gọn đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay rắn rỏi và chiếc đồng hồ tối giản.
Những ngón tay thon dài vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng “tách, tách” gần như không nghe thấy.
Gương mặt không có biểu cảm gì, đôi môi mím lại,
Đôi mắt vốn đã lạnh nhạt và khó đoán giờ đây lại càng khó đọc hơn khi dừng lại trên tập tài liệu tôi vừa đẩy tới.
Đó là bản Hợp đồng tiền hôn nhân, in trên giấy A4 và đóng tập gọn gàng.
“Anh Tứ…”
Cổ họng tôi khô khốc, giọng thốt ra khẽ như sợi chỉ vừa bị gió cuốn đứt.
Tôi hắng giọng, ép bản thân ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của .
Ánh mắt đó nặng nề, không chút gợn sóng lại như có trọng lượng thật sự,
Khiến tôi gần như nghẹt thở.
“Trong nhà… gần đây hối thúc nhiều, em biết mà.
Một đối tượng kết hôn thích hợp, nhất thời cũng khó tìm đúng không?”
Tôi ngừng lại một chút, đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay để mượn chút đau đớn lực,
Một hơi hết những lời đã tập dượt hàng trăm lần trong lòng:
“Em… em cũng không khá hơn. Gia đình cũng hối thúc.
Với lại em sắp tốt nghiệp rồi, cần… cần một trạng hôn nhân ổn định để xử lý một số việc tiếp theo.”
Những lời này nửa thật nửa giả, như một lớp đường mỏng dễ vỡ,
Bao bọc lấy phần lõi chua xót và thầm kín bên trong—năm năm lặng lẽ thích , đã trở thành thói quen.
Từ một “ Tứ” thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh trai tôi, mang theo vẻ xa cách,
Đến giờ là người đàn ông trưởng thành, ngồi đối diện tôi, nắm thế chủ của cuộc chuyện này.
“Vậy nên,” tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực,
“Kết hôn theo hợp đồng. Đôi bên có lợi. Không can thiệp đời sống riêng.
Thời hạn… tạm định là hai năm.
Hai năm sau, ly hôn trong hòa bình.
Trong hợp đồng đã ghi rất rõ.”
Ngón tay tôi co lại rồi buông ra, cuối cùng rơi xuống trang bìa của bản hợp đồng,
Đầu ngón tay lạnh buốt, khẽ run lên, lại đẩy bản hợp đồng về phía thêm một chút.
Tiếng giấy cọ vào mặt bàn phát ra âm thanh rất nhỏ.
Không khí như ngưng đọng.
Nhạc nền trong quán cà phê không biết đã chuyển sang một bản jazz uể oải từ lúc nào,
Giọng nữ khàn khàn ngân nga càng cho góc nhỏ của chúng tôi trở nên yên tĩnh đến nghẹt thở.
Ánh mắt của Chu Tứ cuối cùng cũng rời khỏi tập giấy, rơi lên gương mặt tôi.
Ánh mắt ấy rất sâu, như hồ cổ không thấy đáy,
Không mang theo cảm gì, chỉ lặng lẽ tôi.
Thời gian bị kéo dài vô hạn, mỗi giây trôi qua như dao cùn cứa vào da thịt.
Ngay lúc tôi sắp bị sự im lặng này đè nát, cổ họng nghẹn ứ,
Khóe mắt cay xè, nghĩ rằng giây tiếp theo sẽ nghe lời từ chối lịch sự của thì—
Anh đậy.
Bàn tay rõ khớp, sạch sẽ một cách quá mức của vươn về phía tôi.
Không phải để lấy bút trên bàn, mà là dùng đầu ngón tay lành lạnh,
Một cách tự nhiên, mang theo lực đạo không cho từ chối,Nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay tôi đang nắm chặt mép bàn vì căng thẳng.
Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, như có dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng,
Tôi giật mình rụt tay lại, tim đập loạn nhịp.
Anh như không nhận ra sự hoảng loạn của tôi,Ngón tay cuối cùng cũng rơi xuống cây bút ký màu đen đắt tiền.
Thân bút xoay nhẹ trong tay , nắp bút bật ra một cách gọn gàng.
Anh cúi đầu, ánh mắt lại rơi về vị trí ký tên trên hợp đồng,
Giọng trầm ổn, không mang chút gợn sóng:
“Được.”
Ngòi bút chạm vào trang giấy, phát ra âm thanh sột soạt quen thuộc.
Chu Tứ.
Hai chữ, mạnh mẽ xuyên qua mặt giấy, dứt khoát gọn gàng, giống hệt con người .
Tôi còn chưa kịp thở phào, giọng lạnh lùng vô cảm kia lại vang lên.
Không lớn, rõ ràng đến mức lấn át cả nhạc nền xung quanh: “Nhưng, phải thêm một điều kiện.”
Ngòi bút khựng lại. Anh ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt lấy tôi, mang theo một kiểu áp chế không cho cãi lại: “Phải sống chung.”
2
Căn hộ rất rộng, cũng rất trống trải.
Là căn penthouse của Chu Tứ ở trung tâm thành phố, thiết kế hoàn toàn theo phong cách tối giản lạnh lẽo.
Một mảng lớn màu đen – trắng – xám, đường nét cứng cáp lạnh băng, sàn nhà sáng bóng phản chiếu dải đèn âm trần trắng lạnh, không khí phảng phất một mùi vô cơ sạch sẽ đến mức giống như mùi thuốc sát trùng.
Thứ duy nhất lạc lõng, có lẽ là hai chiếc vali của tôi đặt khấp khểnh ở cửa, in hình dâu tây hoạt hình, dựa vào nhau như đang run rẩy.
Chu Tứ đưa tôi đến cửa phòng ngủ chính. Cánh cửa nặng nề, im lặng.
“Em ở phòng này.” Anh ngắn gọn, cằm khẽ hất về phía đó.
Sau đó ánh mắt chuyển sang cánh cửa đóng kín ở cuối hành lang. “Anh ở phòng bên cạnh. Mọi sinh hoạt hằng ngày đã có giúp việc đến dọn dẹp theo giờ.
Nếu có gì cần, cứ với ấy.”
Anh dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Hoặc trực tiếp với .”
Ánh mắt dừng trên mặt tôi một chốc, dường như muốn gì đó, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu: “Ngủ sớm đi.”
Cánh cửa khẽ khàng đóng lại, cắt đứt bóng lưng cao ráo của cùng ánh đèn lạnh lẽo cuối hành lang.
Trong không gian rộng lớn, chỉ còn lại một mình tôi, tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng máu chảy trong người.
Tôi tựa lưng vào cánh cửa lạnh buốt, đảo mắt quanh căn phòng ngủ chính quá rộng rãi, quá ngăn nắp, cũng quá xa lạ này.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là thành phố về đêm lấp lánh như dải ngân hà, hào nhoáng lộng lẫy, cũng đầy xa cách từ trên cao xuống.
Phòng ngủ này thuộc về “bà Chu”, xa hoa như một tủ trưng bày hoàn hảo, tuyệt nhiên không có chút hơi ấm nào của một “ngôi nhà”.
Cuộc sống chung bắt đầu bằng một nhịp điệu gần như cứng nhắc.
Bạn thấy sao?