Đời Tôi, Biển Rộng [...] – Chương 10

10

Người đàn ông từng hô mưa gọi gió trong giới thương nghiệp, nay chỉ còn là một kẻ bình thường — hai bên tóc mai đã bạc, ánh mắt trống rỗng.

Thấy tôi, ta không hề kinh ngạc, cũng không còn giận dữ, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, ánh mắt mệt mỏi.

“Cô tới đây gì?”

Giọng ta khản đặc, khô cứng.

“Đến gặp .”

Tôi ngồi xuống đối diện ta, bình tĩnh :

“Cũng là để… lời tạm biệt cuối cùng.”

Khoé môi ta nhếch lên, nở một nụ chế giễu, cay đắng:

“Tạm biệt? Chẳng phải đã sớm xóa tôi khỏi thế giới của rồi sao?”

“Thẩm Triệu Đình.”

Tôi thẳng vào mắt ta, giọng điệu bình thản:

“Chúng ta kết hôn hơn mười năm.

Dù không có cảm, tôi luôn coi là một đối tác hợp tác đủ tiêu chuẩn.”

“Tôi từng tôn trọng tham vọng của , cũng từng ngưỡng mộ năng lực của .”

“Tôi từng nghĩ, chúng ta có thể trở thành những cộng sự tốt nhất, cùng tỏa sáng trên lĩnh vực của riêng mình, rồi giao một Tập đoàn Thẩm thị mạnh mẽ hơn cho Niệm Niệm.”

“Nhưng… đã khiến tôi thất vọng quá nhiều.”

“Anh không chỉ không phải một người chồng tốt, mà ngay cả một người cha đủ tiêu chuẩn… cũng không .”

“Anh bị sự ghen tị và tự ti che mờ đôi mắt, mới phạm phải ngần ấy sai lầm ngu xuẩn.”

“Anh thua rồi –” tôi dừng lại, giọng lạnh lùng:

“Không phải thua tôi, mà là thua chính sự nhỏ nhen và ngu dốt của .”

Anh ta toàn thân chấn , đột ngột ngẩng đầu, chằm chằm vào tôi.

Trong ánh mắt ấy — có kinh ngạc, có hối hận, có không cam lòng, vô cùng phức tạp, đan xen đến cực điểm.

Một lúc lâu sau, ta ủ rũ cúi đầu, bờ vai hoàn toàn sụp xuống.

“Đúng …”

Anh ta thì thào, giọng khàn đục:

“Tôi… thua rồi… Thực ra tôi đã thua từ rất lâu rồi…”

Ngay từ khoảnh khắc ta bắt đầu ghen tị với tôi, ta… đã thua rồi.

Tôi đứng dậy, không thêm một lời.

Tất cả những gì cần , đều đã không còn ý nghĩa.

Tôi bước ra khỏi căn biệt thự, nơi đã giam giữ một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa suốt mười năm.

Bên ngoài, nắng vàng rực rỡ.

Tôi hít sâu một hơi, trong không khí, tràn ngập mùi vị của tự do.

Một năm sau.

“Tập đoàn Khởi Minh ” thành công niêm yết trên sàn Nasdaq, giá trị thị trường vượt ngưỡng nghìn tỷ, trở thành người dẫn đầu toàn cầu trong lĩnh vực năng lượng mới.

Tôi, với tư cách là người sáng lập và cổ đông lớn nhất, mời lên sân khấu gõ chuông niêm yết.

Đứng dưới ánh đèn rực rỡ, xuống biển người tấp nập phía dưới, trong lòng tôi… vô cùng bình thản.

Danh lợi, quyền thế, tiền tài — đối với tôi mà , chỉ là những nét điểm xuyết bên lề.

Điều tôi thực sự quan tâm — là những dự án nghiên cứu khoa học trong viện, những thành quả có thể thay đổi thế giới.

Sau lễ gõ chuông, tôi nhận điện thoại của Phương Dực.

Đầu dây bên kia, giọng nó vui sướng đến mức gần như reo lên:

“Chị! Vật liệu mới của bọn em, thí nghiệm thành công rồi! Hiệu suất cao hơn lý thuyết tới 15%!”

“Thật sao? Tuyệt quá!”

Tin này, thậm chí khiến tôi hơn cả việc công ty niêm yết thành công.

“Chị, mau về đi! Bọn em đang đợi chị về để mở tiệc ăn mừng đó!”

“Được, mai chị về.”

Vừa cúp máy, một tin nhắn của Viện trưởng Lý xuất hiện:

“Tiểu Từ, chúc mừng! Cháu là niềm tự hào lớn nhất của viện chúng ta!”

Tôi mỉm , trả lời lại:

“Cảm ơn viện trưởng. Cháu chỉ đang điều cháu nên mà thôi.”

Màn hình điện thoại sáng lên — tấm ảnh màn hình khóa hiện ra.

Trong ảnh, là tôi, Phương Dực, mẹ tôi, và Thẩm Hạo.

Bốn người chúng tôi, đứng dưới dãy núi tuyết Thụy Sĩ, rạng rỡ.

Tôi tấm ảnh ấy, khóe môi bất giác nở một nụ mềm mại.

Thẩm Triệu Đình, Lâm Huệ, Thẩm Yên…Những người đó, những chuyện đó –đã bị tôi bỏ lại phía sau, tựa như bụi trần vô nghĩa.

Cuộc đời tôi, còn những điều quan trọng hơn để , còn những người xứng đáng hơn để .

Tôi cất điện thoại, quay lưng, bước vào biển người.

Con đường phía trước thênh thang rộng mở.

Ánh dương rực rỡ, gió ấm phơi phới.

Đời tôi — biển rộng trời cao.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...