7
Tuy sau đó cảnh sát xác nhận ta không liên quan, danh tiếng của ta đã bị hủy hoại triệt để.
Trì Viễn Technology chính thức sản.
Tòa án ra phán quyết thanh lý tài sản, sa thải toàn bộ nhân viên.
Toà nhà từng là nơi tôi dốc cả bảy năm thanh xuân và mộng tưởng, nay vắng lặng tiêu điều, chỉ còn trơ trọi những bức tường lạnh.
________________
Tôi không còn để tâm đến quá khứ đó nữa.
Toàn bộ tâm trí của tôi giờ đây đều dành cho công việc.
Dưới sự dẫn dắt của tôi, bộ phận công nghệ của Tập đoàn Thịnh Thế đã liên tục cho ra mắt những sản phẩm tiên phong trong ngành, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.
Thành tích tăng vọt, khiến toàn giới kinh doanh đều phải ngoái .
Tần Tranh cũng giữ đúng lời hứa, trao cho tôi một gói cổ phần thưởng khổng lồ.
Tôi không chỉ đứng vững trong sự nghiệp, mà còn hoàn toàn độc lập về kinh tế.
________________
Việc đầu tiên tôi chính là đội ngũ luật sư giỏi nhất, chính thức đệ đơn ly hôn ra tòa.
Lý do rất rõ ràng: Trương Trì ngoại trong hôn nhân, và tôi có bằng chứng xác thực.
Tôi nộp toàn bộ ảnh chụp hôm bắt quả tang tại văn phòng, cùng loạt video giám sát từ các nhân viên cũ, ghi lại cảnh ta và Tô Thanh Tuyết thân mật trong công ty.
Trước loạt chứng cứ không thể chối cãi, Trương Trì cứng họng.
________________
Ngày mở phiên tòa, tôi lại gặp lại ta.
Chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, Trương Trì như già đi cả một thập kỷ.
Không còn vẻ tự tin, kiêu ngạo năm nào – chỉ còn lại một người đàn ông gục ngã, râu ria xồm xoàm, ánh mắt vô hồn.
Khi thẩm phán tuyên bố:
“Căn cứ vào bằng chứng, xác định bị đơn ngoại trong thời gian hôn nhân.
Người có lỗi phải ra đi tay trắng.”
Trương Trì ngẩng đầu lên, chằm chằm tôi, trong mắt đầy không cam tâm và oán độc.
Nhưng tôi chỉ bình thản đứng đó, ánh mắt bình tĩnh đối diện với ánh gục ngã của ta – như một lời tuyên bố:
Kẻ tổn thương tôi, giờ đã tự tay đẩy mình xuống đáy.
Ra khỏi tòa án, Trương Trì chặn đường tôi.
“Ngôn Ni, em thật sự không còn chút cảm cũ nào sao?”
Giọng ta khàn khàn như rạn nứt, đầy tuyệt vọng.
________________
“Tình cũ?”
Tôi ta, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ:
“Anh là thứ cảm nào? Là lần em bán đi kỷ vật cuối cùng bà ngoại để lại, chỉ để góp tiền cho khởi nghiệp?”
“Hay là lúc hai ta chen chúc trong căn phòng trọ mười mấy mét vuông, ôm em và thề cả đời sẽ không phụ em?”
Từng câu từng chữ như dao nhọn, cắm sâu vào tim ta.
Trương Trì bắt đầu run rẩy dữ dội, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Đừng… đừng nữa…”
Anh ta đau đớn nhắm mắt, rồi mở ra – nước mắt đã không thể kìm nén, tuôn trào.
Anh vươn tay định chạm vào tôi, cuối cùng chỉ run rẩy dừng giữa không trung, như thể cả đụng vào tôi thôi cũng là một điều xa xỉ.
“Anh sai rồi… Ngôn Ni, thật sự biết lỗi rồi…”
“Đêm nào cũng mơ… mơ thấy hồi chúng ta mới khởi nghiệp. Em vì một vấn đề kỹ thuật mà thức ba ngày ba đêm trước máy tính, cuối cùng ngủ gục lên bàn phím. Anh đắp chăn cho em, cảm giác khi đó… cứ ngỡ mình đang nắm cả thế giới…”
Anh ta tiến lên một bước, trong mắt là hối hận không thể cứu vãn.
“Là ngu xuẩn! Là bị mờ mắt! Là tự tay đánh mất người tuyệt vời nhất trên đời này!”
“Em quay về không? Mình bắt đầu lại, sẽ cho em mọi thứ! Không còn công ty thì ta dựng lại! Không còn tiền thì ta kiếm lại!”
“Chỉ cần có em… chẳng sợ gì cả! Giờ mất hết rồi, Ngôn Ni… chỉ còn em thôi…”
Lời van xin nghẹn ngào như nát ruột gan, tôi chỉ lặng lẽ ta như đang xem một vở kịch độc diễn chẳng liên quan gì đến mình.
Tôi lùi lại một bước – kéo dãn khoảng cách, cũng là cắt đứt hoàn toàn ảo tưởng cuối cùng của ta.
“Trương Trì, thứ tiếc nuối không phải là tôi.”
“Anh chỉ tiếc cái phiên bản tôi từng vì mà xông pha, giải quyết mọi rắc rối, giúp ung dung hưởng thành quả.”
“Thứ mất không phải là , mà là công cụ để ngồi mát ăn bát vàng.”
“Còn cái gọi là ‘ xưa’, đã bị dẫm đạp đến nát vụn vào cái lúc chọn Tô Thanh Tuyết và liên tục sỉ nhục tôi.”
Tôi hạ giọng, chậm rãi :
“Trương Trì, con đường là do chính chọn.
Giữa chúng ta, trở thành người xa lạ… là kết cục tốt nhất rồi.”
________________
Từ hôm đó, tôi không bao giờ gặp lại Trương Trì nữa.
Bạn thấy sao?