Đơn Ly Hôn Và [...] – Chương 7

7

“Tri Ý, mẹ thay con quyết! Nếu Cảnh Thâm dám tái phạm, mẹ sẽ đánh gãy chân nó! Mau chuyển tiền đi, giải quyết chuyện rắc rối này trước đã!”

Không ngờ mình bị đá ngay lập tức, Hướng Vãn Vãn gào thét lao đến xé áo Lộ Cảnh Thâm.

“Lộ Cảnh Thâm! Đồ khốn nạn! Kéo quần lên là chối sạch? Không phải tại quỳ như chó, liếm gót chân tôi, hứa có tiền giải tỏa sẽ cưới tôi, thì tôi đã thèm theo à? Giờ còn bày đặt thánh cái gì? Đồ nghèo hèn, ăn bám! Tôi nhổ vào mặt !”

Lộ Cảnh Thâm bị xấu hổ hóa thành giận dữ, đẩy mạnh ta ra, để thể hiện lòng trung thành với tôi, mở miệng là những lời độc địa nhất.

“Cút! Đồ hèn hạ không biết xấu hổ! Ai cần mày! Mày không soi lại cái bộ dạng lẳng lơ của mày đi, ai biết trong bụng mày là con hoang của thằng nào! Mày từng ở tiệm mát-xa chân, đừng tưởng tao không biết! Còn định vu cho tao? Mơ đi!”

“Anh láo!”

Hướng Vãn Vãn tức đến toàn thân run rẩy, nhào lên vừa cào vừa cấu!

“Lộ Cảnh Thâm, không phải là người! Bà đây liều mạng với !”

Hai người như hai con chó dại, lao vào cắn xé nhau, hoàn toàn không còn chút bóng dáng ân ái mặn nồng lúc trước.

Cảnh tượng này, so với lúc chúng lăn lộn trên giường, còn khiến người ta buồn nôn hơn.

Mẹ Lộ Cảnh Thâm gấp đến mức giậm chân thình thịch, chỉ biết vừa khóc vừa gào với tôi:

“Tri Ý à! Mau đưa tiền ra đi! Ít nhất cũng bồi thường cái xe trước đã! Đừng để người ngoài chê nữa! Mẹ xin con đấy!”

“Dù là vì Du Du, con cũng không thể để Cảnh Thâm mất mặt thế này !”

Lại lấy Du Du ra cái cớ.

Lúc Du Du bị nhốt trong cốp xe, suýt bị xe đâm chết, bà ta đâu có mấy câu này.

Tôi chẳng buồn quan tâm đến cái trò hề này nữa, rút từ dưới gối ra bản thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn.

Tờ giấy mở ra, phát ra tiếng sột soạt giòn tan.

Tôi giơ cao bản thỏa thuận, đối mặt với tất cả mọi người:

“Nhìn cho rõ đây.”

“Tôi và Lộ Cảnh Thâm đã ly hôn.”

“Ngay chiều nay, chính tay ta ký.”

“Anh ta muốn bồi thường cho ai, thì chẳng liên quan gì đến tôi hết!”

Từng chữ, như những tảng đá nặng nề rơi xuống đất.

Đồng tử Lộ Cảnh Thâm co rút, gương mặt vặn vẹo, nhào tới giật phắt lấy bản thỏa thuận, xé vụn!

“Vân Tri Ý, cố phải không! Cô có tiền rồi là muốn đá tôi! Cô cố ý lừa tôi ký phải không?!”

Anh ta như một con thú điên mất kiểm soát, chìa tay định túm cổ áo tôi.

Cảnh sát lập tức lao tới, giữ chặt tay ta, bẻ quặt ra sau!

“Đứng im! Trong bệnh viện còn muốn chuyện? Còn muốn đánh người?”

Tôi lạnh lùng tất cả, lặng lẽ mở điện thoại, phát đoạn video Hướng Vãn Vãn và Lộ Cảnh Thâm trên giường, vặn âm lượng đến mức lớn nhất.

Phía sau còn có đoạn ghi âm ta uy hiếp tôi, “con chẳng đáng giá gì”, ép tôi ra đi tay trắng.

Lộ Cảnh Thâm bị cảnh sát ghì chặt, đôi mắt đỏ ngầu, chỉ biết trừng trừng màn hình.

Mẹ ta cũng xấu hổ đến đỏ mặt.

Đám đông vỡ òa.

“Trời ạ! Loại người này quá tồi tệ!”

“Đúng là cặn bã! Vừa có tí tiền đã ngoại , còn ép vợ ra đi tay trắng!”

“Bây giờ biết tiền là của nhà mới bẽn lẽn quay lại đòi, đúng là mặt dày!”

“Ăn bám còn muốn ra oai! Lại còn muốn đánh người? Phì! Rác rưởi!”

Dư luận đảo ngược một trăm tám mươi độ.

Những lời chửi bới ban nãy nhắm vào tôi, giờ phút này lại như gấp mười, gấp trăm lần giáng thẳng lên đầu cả nhà bọn họ!

Lộ Cảnh Thâm bị cảnh sát đè xuống, xung quanh là đủ mọi lời mỉa mai phẫn nộ, đến mức ta chẳng dám ngẩng đầu lên.

Anh ta vốn xuất thân trường danh giá, nhờ tôi chống đỡ mới mở một công ty nhỏ, trước nay sống rất “đẹp mặt”, chưa từng phải chịu cảnh bị người đời chỉ trỏ thế này.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.

Chủ nhân chiếc Maybach khoanh tay, lạnh lùng nhạt:

“Anh Lộ, Hạ, báo cáo định giá xong rồi. Chi phí sửa xe là bốn triệu tám trăm ngàn tệ.”

Gương mặt Lộ Cảnh Thâm, đã không còn từ ngữ nào tả nổi sự nhục nhã.

Hướng Vãn Vãn cũng co rụt cổ lại.

“B… bao nhiêu cơ?”

Chủ xe hừ lạnh:

“Bốn triệu tám trăm ngàn. Hoặc là hai người bồi thường toàn bộ, năm triệu rưỡi, tôi nhường luôn cái đống sắt vụn này cho hai người!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...