8
Hai chân Lộ Cảnh Thâm nhũn ra, suýt quỳ tại chỗ.
“Không! Không phải tôi!”
Anh ta đột ngột chỉ tay vào Hướng Vãn Vãn mặt trắng bệch bên cạnh:
“Là ta! Chính ta lái xe! Là ta đâm! Không liên quan gì đến tôi! Đền thì tìm ta mà đền!”
“Lộ Cảnh Thâm!” Hướng Vãn Vãn hét chói tai,
“Đồ khốn nạn! Xe là của ! Chìa khóa là đưa! Là bảo tôi lái!”
“Nói bậy! Là tự giật vô lăng!”
Gương mặt Lộ Cảnh Thâm vặn vẹo, chỉ mong đẩy sạch trách nhiệm.
“Các đồng chí cảnh sát! Tôi tố cáo! Cô ta cố ý người! Cái người đàn bà độc ác này muốn đâm chết vợ con tôi, tôi tận mắt thấy!”
Lời này phát ra từ miệng ta đúng là trò hề cỡ lớn.
Hướng Vãn Vãn toàn thân run rẩy, bắt đầu phản công:
“Anh láo! Rõ ràng chính xúi giục! Là đâm chết mẹ con ta thì khỏi phải chia tài sản!”
“Cô vu khống!”
Cả phòng bệnh hỗn loạn như một nồi cháo.
Cơn đau quặn ở bụng tôi cũng dần tê liệt, chỉ còn lại một khối lạnh buốt trong tim.
Mẹ Lộ Cảnh Thâm lao đến bên giường tôi, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm nhem:
“Tri Ý! Tri Ý à! Con một câu đi! Cảnh Thâm nó biết sai rồi! Tất cả là do con hồ ly tinh kia cả! Con với cảnh sát đi, người một nhà cả mà! Không thể để Cảnh Thâm vào tù !”
Lộ Cảnh Thâm cũng lập tức quay sang tôi, như nắm chặt lấy cọng rơm cuối cùng, trong mắt đầy cầu xin:
“Vợ ơi sai thật rồi! Cho một cơ hội nữa! Lần cuối cùng! Du Du không thể không có bố! Chúng mình tái hôn đi! Anh hứa…”
Tôi suýt bật thành tiếng.
“Không thể không có bố? Là không thể thiếu cái ông bố nhốt con bé trong cốp xe giữa trời 42 độ, suýt nướng sống nó ấy à?”
“Lộ Cảnh Thâm, con tôi giờ còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt!”
Tôi lạnh lùng ta, trong lòng hận đến mức chỉ muốn cầm dao đâm chết.
“Thỏa thuận ly hôn tôi đã photo ra mười bản, có xé cũng vô ích.”
Hi vọng cuối cùng của Lộ Cảnh Thâm hoàn toàn sụp đổ.
“Lộ Cảnh Thâm, Hướng Vãn Vãn, vì nghi cố ý hủy hoại tài sản, cố ý thương tích, mưu sát không thành – mời hai người về đồn hợp tác điều tra!”
Tiếng “cạch” lạnh lẽo vang lên, còng số 8 khóa chặt cổ tay ta.
“Không! Mẹ! Cứu con!” Lộ Cảnh Thâm sợ hãi giãy giụa.
“Cảnh Thâm! Con trai của mẹ ơi!”
Mẹ ta vừa khóc vừa gào, vừa chạy theo vừa chửi:
“Vân Tri Ý! Cô thấy chết mà không cứu, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu…”
Tiếng rủa xả bị chặn lại bên ngoài cánh cửa.
Phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh.
Mà “không có kết cục tốt đẹp”, thì cũng là cả cái nhà bọn họ thôi.
Cái “cháu đích tôn” mà Hướng Vãn Vãn mang trong bụng, vì kích mà sảy thai.
Khoản tiền bồi thường khổng lồ cho chiếc Maybach khiến Lộ Cảnh Thâm phải bán sạch công ty vừa mới dựng, chỉ sau một đêm tay trắng hoàn toàn.
Đợi đến khi xử lý xong mọi chuyện, ta râu ria xồm xoàm, nhếch nhác như kẻ lang thang.
Anh ta tìm đến nhà tôi, ảo tưởng rằng ba mẹ tôi sẽ vì xưa mà mềm lòng, ảo tưởng rằng Du Du sẽ ôm chầm lấy ta khóc gọi bố, ảo tưởng rằng có thể dựa vào tiền đền bù của nhà họ Vân để vực dậy lần nữa.
Nhưng căn nhà cũ của họ Vân, cửa sắt khóa kín.
Hàng xóm ló đầu ra:
“Anh tìm ai?”
“Tôi… tìm Vân… Vân Tri Ý…”
“À, nhà họ Vân ấy à? Dọn đi rồi! Cả nhà dọn đi hết rồi, chẳng biết là ra nước ngoài hay chuyển đến thành phố lớn nào, chung là đi hưởng phúc rồi!”
Những lời sau đó, Lộ Cảnh Thâm chẳng nghe nữa.
Anh ta đứng ngẩn ngơ trước cánh cổng sắt lạnh lẽo, như một hồn ma vất vưởng, lạc lõng không nơi về.
…
Trong khu vườn biệt thự bên bờ biển.
Du Du mặc chiếc váy công chúa màu hồng, đội mũ chống nắng, đuổi theo những quả bong bóng xà phòng sặc sỡ, vừa chạy vừa khanh khách.
“Du Du, chạy chậm thôi con!”
Mẹ tôi bưng một khay trái cây, nét mặt đầy hiền từ bước ra từ trong nhà.
Ba tôi đeo kính lão, khóe miệng mang theo nụ , đang xỏ mồi vào lưỡi câu.
Tôi buộc tạp dề, bưng một đĩa cá hấp từ trong bếp đi ra, không nhịn mà càu nhàu:
“Bố! Bố nghỉ ngơi hai hôm đi, đừng câu nữa, ăn sao hết .”
Ba tôi ha hả quay lại:
“Thế sao ! Bây giờ bố là người câu giỏi nhất cả vùng! Ăn không hết thì để mẹ con đem ra chợ bán!”
Thôi , sở thích duy nhất của người già, tôi còn biết gì nữa.
Ánh nắng vàng xuyên qua mây, rải xuống đất những vệt sáng óng ánh, chiếu rọi lên cuộc đời mới của cả gia đình chúng tôi.
– Hết –
Bạn thấy sao?