Đồng Nghiệp Không Hiểu [...] – Chương 3

3

 

Tôi không buồn để ý đến họ, cũng không muốn tốn thời gian với Dương Thiên Thiên khi thấy ta rơi nước mắt. 

 

Tôi chỉ lạnh lùng : "Đừng có giả vờ đáng thương trước mặt tôi, tôi không phải đàn ông. Lập tức thu xếp đồ đạc của và cút đi!"

 

Dương Thiên Thiên lúc này thực sự hoảng sợ, cầu xin: "Giám đốc Giang, chị không thể đuổi việc em đâu, nếu không em biết sống sao đây?"

 

"Với lại, em còn nợ vay học phí, em xin chị, đừng đuổi em!"

 

Tôi không hề mềm lòng: "Mắc gì tôi phải quan tâm?"

 

Hơn nữa, ta là người tôi đã giúp đỡ, mà lại giả vờ có vay học phí, rõ ràng là một chiêu thức để kiếm sự thương !

 

Dương Thiên Thiên khóc càng thảm hơn.

 

Nhưng trong kiếp này, tôi chẳng muốn quan tâm đến ta, trực tiếp cho phòng nhân sự thủ tục thôi việc cho ta. Tuy nhiên, giám đốc nhân sự có vẻ hơi lưỡng lự: "Giám đốc Giang, Dương Thiên Thiên là người mà Tổng Giám đốc Trình đã tuyển vào, liệu có hơi quá khi trực tiếp sa thải ấy không?"

 

Chưa kịp gì, một người đàn ông bước vào văn phòng, thấy đám đông trong văn phòng mà nhíu mày: "Sao mọi người đứng đây hết , không việc à?"

 

Đây là chồng tôi, người đã cùng tôi gắn bó mười năm, kết hôn năm năm.

 

Chúng tôi là học đại học, sau khi quen nhau năm năm thì kết hôn.

 

Khi kết hôn, tôi không chê nghèo, thậm chí còn quan tâm đến sự nghiệp của hơn cả , vì thế tôi đã dùng của hồi môn để cùng khởi nghiệp, và dùng mối quan hệ của gia đình tôi để giúp thành lập công ty hiện tại.

 

Nhưng tôi không ngờ, khi công ty vừa bắt đầu đi vào quỹ đạo thì lại đi ngoại với sinh viên mà chúng tôi đã giúp đỡ, không chỉ thế, còn cùng ta muốn tôi c//hế//t!

 

Tên khốn này!!

 

Trở về kiếp trước, xem tôi sẽ "chơi c//hế//t" hắn như thế nào!!

 

Tôi chưa kịp lên tiếng thì Dương Thiên Thiên đã khóc càng thêm tội nghiệp khi thấy ta: "Trình tổng, cuối cùng cũng về rồi, ôi ôi, cứu em với, Giám đốc Giang, chị ấy, chị ấy muốn đuổi việc em!"

 

Quả nhiên, Trình Dương mặt tối sầm lại: "Cái gì?"

 

"Giang Thư Vi, sao em lại đuổi việc Dương Thiên Thiên? Em không biết ấy là nghèo khó từ vùng sâu vùng xa mà học lên khó khăn thế nào sao?"

 

"Sao em lại độc ác như ?"

 

Vừa dứt lời, tôi lập tức vung tay tát vào mặt ta một cái.

 

Ngay khi thấy ta, tôi đã muốn ra tay, thật sự khi tát ta, trong lòng tôi cảm thấy một sự sảng khoái cực kỳ.

 

Cái tát này khiến cả văn phòng đều ngẩn người, Dương Thiên Thiên còn không thể tin vào mắt mình, người phản ứng nhanh nhất là ta, lao vào che chắn cho Trình Dương: "Giám đốc Giang, sao chị có thể đánh người?"

 

Trình Dương mặt đỏ lên, quát: "Giang Thư Vi, bị điên à, sao lại đánh tôi?"

 

Tôi lạnh: "Tôi muốn hỏi , bị ngựa đá hả? Tuyển về một người thiếu não, giờ lại còn bênh vực ta?"

 

"Anh còn mặt mũi tôi độc ác, sao không hỏi xem ta đã ra chuyện lớn đến mức nào?"

 

Trình Dương vẫn bênh vực ta: "Dương Thiên Thiên chỉ là một trợ lý phòng, ấy có thể ra chuyện lớn gì?"

 

Lúc này, đồng nghiệp cùng tôi phụ trách công việc là Đường Lâm không nhịn nổi nữa, rõ sự : "Trình tổng, chuyện này thật sự không phải Giám đốc Giang nổi giận vô lý."

 

"Khách hàng mà công ty chúng ta quan trọng nhất lần này là người thừa kế tương lai của công ty Hoa Khang, cậu ta từ nhỏ đã là thiếu gia con nhà giàu, khi đến công ty chúng ta, thấy nơi ở chúng ta sắp xếp cho cậu ta đã nổi giận, lập tức dẫn người đi về, hiện tại còn từ chối giao tiếp với công ty chúng ta, Giám đốc Giang sao không tức giận ?"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...