Năm tôi vừa giàu, tôi bao dưỡng một nam sinh nghèo.
Mỗi tháng tôi bỏ ra năm trăm vạn để chơi với ta, mà ta lại cùng nữ sinh dưới mưa ôm nhau hôn.
Tôi quay đầu liền đổi sang một nam sinh điếc, thân hình rắn chắc.
Anh ta rất ngốc nghếch, cái nghe lời.
Tôi thích nhất là tháo máy trợ thính của ta xuống, vòng tay ôm lấy cơ bụng mà vài câu trêu ghẹo đầy mờ ám.
Sau đó, tôi thu tâm, nghe theo sắp xếp của gia đình để liên hôn.
Nhưng lại bị ta bắt về, đôi tay tôi bị cà vạt trói chặt, người đàn ông đôi mắt đỏ ngầu, khẽ cắn vào bắp đùi tôi.
“Chị, hắn ta đã ba mươi tuổi rồi, còn em mới mười tám.
Chỉ có em mới có thể khiến chị hạnh phúc, hãy chọn em.”
1
Năm hai mươi tám tuổi, tôi sự nghiệp thành công, tiền bạc dư dả.
Lúc đi bar tiêu khiển, tôi gặp một nam sinh dáng vẻ thanh tú đang thêm.
Anh ta có người cha nghiện cờ bạc vào tù, người mẹ bệnh nặng nằm viện, và một em còn nhỏ đang đi học.
Thứ còn lại cho ta không chỉ là những khoản chi phí sinh hoạt, mà còn cả nợ nần của cha để lại.
Tôi bao dưỡng nam sinh nghèo này.
Một lần đi ngang trường học, tôi định mang ít bánh cho ta nếm thử.
Ai ngờ lại thấy ta đang nắm tay một , cùng nhau lãng mạn chạy dưới mưa.
Nụ trong trẻo trên gương mặt họ khiến tôi vô cùng chói mắt.
Dưới mái hiên, cái chạm vô của làn da gương mặt họ ửng hồng, ngây thơ và đẹp đẽ.
Nhưng trong mắt tôi lại chói chang đến cực điểm.
Sau đó, bọn họ liền ôm nhau hôn dưới trời mưa.
Trong chiếc Rolls-Royce mở điều hòa, ngay cả tài xế cũng cảm thấy một luồng lạnh buốt len lỏi.
Tôi bảo ta dừng bên cạnh thùng rác, ném hộp bánh mang cho Lâm Triệt vào đó.
Tôi mỗi tháng bỏ ra năm trăm vạn để chơi với ta, không phải để bị đội mũ xanh.
Tôi chọn ta là vì ta sạch sẽ, đã không sạch nữa, thì không cần giữ lại bên cạnh.
Đúng lúc thân Lâm Hoan hẹn tôi đi giải sầu, tôi liền căn dặn tài xế:
“Đi đến hội sở Duyệt Độ.”
Nói là hội sở, thật ra chính là một nơi để nhà quyền quý ngồi xem đấu quyền, kiểu tiêu khiển mà thôi.
Ban đầu tôi vốn chẳng hứng thú, chẳng qua là hai gã to con đứng trên sàn đánh nhau.
Nhưng hôm nay tâm trạng không tốt, xem như tìm niềm vui .
“Chị em, hôm nay khác lắm đó, có tay chủ lực, đảm bảo không hối hận.”
Ban đầu tôi không mấy bận tâm, cho đến khi thấy một người đàn ông vai rộng eo thon, vòng eo cường tráng như chó săn bước lên sàn.
Tôi bất giác nhướng mày.
Wow, trai đẹp chính hiệu.
Không giống những gã cơ bắp thô kệch thường thấy, từng khối cơ bắp trên người ta như điêu khắc tỉ mỉ, cân đối và hài hòa.
Đứng cạnh ta, sẽ thấy rõ ràng sự chênh lệch vóc dáng, lại không hề lố bịch.
Hoàn toàn đúng gu của tôi.
“Hắn tên gì?”
Thấy tôi hứng thú, Lâm Hoan hớn hở giới thiệu:
“Hắn tên Bùi Nhiên, sinh viên trường H, thành tích xuất sắc, không có thói hư tật xấu, khuyết điểm duy nhất là đôi tai bị điếc.”
Tôi kỹ, quả nhiên trên tai ta có đeo máy trợ thính.
Tôi hơi trầm ngâm, còn ta đã bắt đầu trận đấu.
Không ngờ người đàn ông này không chỉ bề ngoài đẹp mắt, mà khi đánh quyền còn hấp dẫn hơn nhiều.
Ánh mắt kiên định, ra đòn nhanh, chuẩn, dứt khoát.
Nhìn qua đã thấy rất hoang dã.
Khóe môi tôi khẽ nhếch, đặt cược năm trăm vạn cho ta thắng.
Quả nhiên, ta thắng.
Sau trận, mồ hôi mỏng phủ trên làn da ta, giống như quét thêm một lớp highlight, vô cùng mê hoặc.
Tôi uống cạn ly rượu, khẽ cử ngón tay, gọi người hầu đến.
“Thưởng cho Bùi Nhiên một triệu, tiện thể hỏi hắn có cần kim chủ không.”
Lâm Hoan thấy tôi hào phóng như , chống cằm suy nghĩ.
“Cậu xem, tôi có nên bao dưỡng một người không?”
Cảm nhận một ánh , tôi huých vai ấy.
“Khụ khụ, chồng cậu.”
Cô ấy tưởng tôi lại thấy gã đàn ông nào kỳ lạ.
“Là chồng cậu!”
Tôi khẽ kéo tay áo , ánh mắt ra hiệu.
Cúi đầu che miệng nhỏ: “Đúng là chồng cậu.”
Cô ấy chậm rãi ngẩng đầu, một đôi chân dài xuất hiện trước mặt tôi, ngước lên nữa là gương mặt lạnh lùng cứng nhắc kia.
“Ông xã ở ngay bên cạnh, sao không qua đây cụng ly?”
Rồi, chị em bị vác đi mất, chỉ còn mình tôi ngồi lại thưởng thức trai đẹp.
Phòng việc tầng cao nhất, Bùi Nhiên trợ lý đặc biệt của tôi đưa đến trước mặt.
Trông ta không giống hôm gặp ở sàn đấu, mặc một bộ đồ thể thao, thoạt rất gọn gàng.
Đúng là kiểu thân hình “cởi ra có thịt, mặc vào thì gọn gàng”.
So với Lâm Triệt, dung mạo ta cũng không kém, khi cởi áo, thân hình gầy gò như con nít kia thật sự chẳng khiến tôi có chút ham muốn nào.
Thế nên tôi mới đăng ký cho Lâm Triệt lớp huấn luyện thể hình.
Kết quả là người này đầy ngạo khí, cứ khăng khăng đi công việc ba ngàn đồng, số tiền kiếm còn chẳng bằng học phí tôi trả cho huấn luyện viên cá nhân.
“Nghe chị muốn chủ nhân của tôi?”
Câu này nghe thì hơi kỳ, ý không sai.
Tôi thật sự muốn tìm một “ cún ngoan” biết nghe lời.
Tôi gật đầu, mặc nhiên chấp nhận cách gọi của ta.
“Được, mỗi tháng năm trăm vạn, tôi có thể hầu hạ chị sung sướng như tiên.”
Tôi hơi nhướng mày, thẳng thắn đến sao?
Bạn thấy sao?