3
Đêm đó, một người vốn luôn quản lý vóc dáng như tôi lại ăn hết hai bát cơm lớn.
Ngay tại bàn, tôi đã nghiêm khắc cấm cậu ta nấu ăn nữa, nếu không tôi sẽ phải dành thêm hai tiếng trong phòng gym.
Cậu ta lại còn ra vẻ rất đương nhiên:
“Chị ăn no rồi mới có sức để em hầu hạ chứ ~”
Tôi nheo mắt, tôi phải xem thử xem, cậu nhóc này có thể hầu hạ đến mức nào.
Trong phòng, chỉ có chút ánh trăng hắt vào qua cửa sổ.
Bàn tay tôi tùy ý lướt trên cơ bụng rắn chắc của người đàn ông.
Cảm giác thật tuyệt, số tiền năm trăm vạn này đúng là không phí.
“Chị, eo của chị mềm quá ~”
“Thêm một lần nữa thôi, em sắp tìm rồi.”
“Đây chỉ là sự cố thôi, không thể kết thúc nhanh như !”
Một đêm đó, tôi thật sự đã trải qua quá nhiều.
Người đàn ông từ ngây ngô ban đầu, dần dần trở nên không chịu thua, cho đến khi tháo máy trợ thính, mặc kệ lời tôi cầu xin.
Đây là lần đầu tiên tôi đi muộn.
Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, tôi đã mất vài chục triệu.
Số tiền đó, sớm muộn tôi cũng phải đòi lại từ Bùi Nhiên.
Tối qua Lâm Triệt bị tôi đóng cửa không cho vào, mà hôm nay lại chạy tới công ty tìm tôi.
Cái gọi là học bá, học sinh giỏi, chẳng lẽ lời tôi tối qua hắn nghe không hiểu sao?
Vẻ khó chịu lộ rõ trên gương mặt tôi.
“Không gặp, ném hắn ra ngoài.”
Tôi chẳng buồn nhớ cũ, vung tay bảo trợ lý đi xử lý.
Thế mà người đàn ông kia lại vô duyên vô cớ xông thẳng vào.
“Thẩm Hàn Nhi, rốt cuộc là vì sao? Hôm nay tôi đã ngoan ngoãn tới phòng gym chị đăng ký cho tôi rồi, người ta lại bảo thẻ của tôi đã bị khóa.”
Con người thường chỉ biết lấy lòng khi đã đánh mất.
Nhưng tôi thì chẳng cần nữa.
Có sẵn Bùi Nhiên với cơ bụng rắn chắc, tôi còn phải phí công nuôi dưỡng hắn sao?
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn gắt gao dán chặt vào vết hằn nơi cổ tôi.
“Chị có người mới rồi, đúng không?”
Tôi chẳng kiêng dè, gật đầu thừa nhận, cũng không che giấu dấu vết còn lộ rõ trên cổ.
“Lâm Triệt, tôi không có hứng bao nuôi một kẻ không chung thủy. Vậy nhé, chia tay trong êm đẹp.”
Ánh mắt hắn bắt đầu run rẩy.
“Có phải ai đó gì với chị không? Tôi với kia không có gì hết, chỉ là cùng phòng thí nghiệm thôi. Chị không cần tìm đàn ông khác để chọc tức tôi.”
Khá lắm, ở bên tôi lâu như mà cũng học cái sự tự tin này.
Không, phải là tự luyến mù quáng.
Trong mắt tôi, hắn chẳng hề quan trọng như hắn tưởng.
“Ồ? Thật sao?”
Tôi đưa bức ảnh hai người họ ôm hôn cho hắn xem.
Sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
“Là ta, là ta chủ hôn tôi, sau đó tôi lập tức đẩy ta ra. Thật đấy, chị phải tin tôi.”
Lông mày tôi nhíu chặt, ghê tởm tột độ.
Cuối cùng thì cũng rõ hắn rồi, loại đàn ông này nếu để chị em tôi biết, tôi còn bị đem ra trò .
Tôi gọi bảo vệ.
Thêm một câu với hắn thôi cũng thấy bẩn miệng.
Khoác trên người đồ hiệu tôi mua, tiêu tiền của tôi đi tán , rồi còn dối trá quanh co.
Ngày trước tôi mù mắt sao lại nghĩ hắn đơn thuần chứ.
“Nghe đã lâu rồi không đi ở cái công việc ba ngàn kia? Sau này khỏi đi nữa, đó là cửa hàng của tôi, tôi không muốn thấy ở đó.”
Từ khi ở bên tôi, hắn đã ba ngày đi , hai ngày bỏ bê, sau lại thường xuyên trốn việc.
Còn giả vờ cao ngạo, muốn tự mình kiếm tiền.
Bạn tôi cũng chỉ vì nể mặt tôi mới không so đo.
Người đàn ông bắt đầu hoảng loạn.
“Từ nay tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đi tập gym, luyện cơ bụng, chị đừng bỏ tôi mà…”
Đúng lúc ấy, Bùi Nhiên xuất hiện.
Công khai ngồi thang máy riêng của tôi mà đi thẳng lên.
Cậu ta dựa vào việc tôi cưng chiều nên càng thêm ngang ngược, cái thang máy ấy còn chưa từng có quá mười người ngồi.
Thấy hắn đang quỳ trước mặt tôi, Bùi Nhiên không nể , một cước đá văng.
Sau đó thuận thế ngồi phịch lên người tôi.
Cánh tay cậu ta ôm lấy cổ tôi, cơ thể lại không đè nặng xuống.
“Chị, hắn là ai ?”
Cậu ta chỉ tay về phía người trên mặt đất, giọng đầy ỡm ờ.
“Rác rưởi thôi.”
Tôi phất tay, bảo vệ lập tức kéo hắn ra ngoài.
Trong căn phòng không có ai khác, Bùi Nhiên khẽ giật một đường trên đôi tất da của tôi.
“Chị, em mang thuốc đến cho chị, có cần em bôi giúp không?”
Tôi khẽ vặn vẹo cơ thể, quả thật có chút khó chịu.
Thế nên cũng chẳng ra vẻ từ chối.
Được tôi ngầm cho phép, cậu ta lập tức xé rách đôi tất da.
“Giỏi nhỉ, loạn à? Thế tôi còn mặc nữa không?”
Bạn thấy sao?