Đứa Con Của Tổng [...] – Chương 6

8

Không cãi lại tôi , Tang Kiều Vân xông tới định đánh tôi — y hệt như những năm trước.

Nhưng lần này, cảnh sát đã kịp cản lại.

Phóng viên chĩa máy quay thẳng vào mặt bà, cảnh báo bà đừng manh .

Bác sĩ và y tá đứng chắn trước giường bệnh bảo vệ tôi, còn Lục Yến Xương ôm chặt tôi vào lòng, vỗ về an ủi.

Lúc ấy, một nữ thư ký bước vào, trên tay cầm một tập tài liệu:

“Chủ tịch Lục, kết quả giám định huyết thống khẩn cấp đã có.

Tỷ lệ huyết thống giữa ông và bé Tang Lạc Lạc là 99.99%.

Cô bé chính là con ruột của ông.”

Tôi lặng lẽ quan sát nét mặt Lục Yến Xương.

Nghe kết quả xác nhận, ông dường như đã đoán trước, vẫn không giấu sự vui mừng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi.

Tôi nhanh nhẹn gọi:

“Ba ơi.”

“Ba ở đây.”

Lục Yến Xương ôm tôi thật chặt trong lòng.

Ký ức từ kiếp trước cho tôi biết: Lục Yến Xương rất xem trọng huyết thống.

Chính vì thế, tôi mới dám cược tất cả vào ván này.

Giờ đây, cho dù Tang Kiều Vân có thế nào, bà ta cũng không thể phủ nhận tôi là con ruột của ông ấy.

Tựa đầu lên vai Lục Yến Xương, tôi về phía Tang Kiều Vân, nở một nụ tinh nghịch.

9

Lần đầu tiên, Tang Kiều Vân thấy biểu cảm ranh mãnh ấy trên gương mặt non nớt của tôi.

Bà ta kinh ngạc tôi chằm chằm:

“Tang Lạc Lạc, mày——!”

Chưa kịp dứt câu, cảnh sát đã tiến lên còng tay bà lại, nghiêm giọng:

“Tang Kiều Vân, bị nghi ngược đãi trẻ em, xúi giục người khác mưu cầu cái chết.

Yêu cầu lập tức về đồn phối hợp điều tra!”

“Không! Không phải như ! Nó dối! Con tôi dối!”

“Con bé mới năm tuổi, nó có thể dối cái gì chứ?!”

Lục Yến Xương bỗng gằn giọng phản bác:

“Cho dù con bé có dối… thì chẳng phải cũng là do dạy nó sao?”

Tang Kiều Vân sững người, đồng tử co rút:

“Yến Xương, không phải như mà! Chẳng lẽ không xót xa cho em chút nào sao? Em mang thai con , chịu khổ bấy lâu nay, không thấy mình nên bù đắp cho em sao? Anh thật nhẫn tâm!”

“Nhẫn tâm á?”

Lục Yến Xương bực bội kéo lỏng cà vạt trên cổ:

“Năm đó bỏ thuốc tôi, tôi không kiện tội cưỡng bức đã là nể mặt rồi! Vậy mà giờ còn quay lại cắn tôi ngược?!

Cô tưởng cứ diễn vai tội nghiệp là tôi sẽ ngoan ngoãn cưới chắc?!”

“Cưỡng bức?! Đúng, đúng lắm!”

Tang Kiều Vân chỉ vào tôi, giọng đầy châm chọc:

“Vậy Tang Lạc Lạc chẳng phải là sản phẩm của cưỡng bức sao? Anh còn nhận nó con , cũng thật là… mất giá quá rồi đó!”

Lục Yến Xương bình tĩnh đáp:

“Trẻ con là vô tội.

Nó không chọn mẹ, nó biết cầu cứu ba.”

“Tang Kiều Vân, tôi sẽ nhờ đội ngũ luật sư giỏi nhất kiện tranh quyền nuôi dưỡng.

Tôi sẽ không để huyết thống của mình bị hủy hoại trong tay .

Muốn sa đọa thì cứ tự mình sa đọa, đừng kéo theo con tôi!”

Điều Tang Kiều Vân sợ nhất đã đến —— chỉ cần ra tòa, bà ta chắc chắn thua kiện.

Mất tôi, bà ta chẳng còn gì để níu kéo sự ý, càng không thể ép buộc nhà họ Lục.

“Yến Xương… em sai rồi… đừng đối xử với em như … Anh từng từng rất ngưỡng mộ em mà…”

Bà ta níu lấy cánh tay Lục Yến Xương, cố gắng khơi gợi lại xưa.

“Chính vì tôi tin , mới bị bỏ thuốc!”

Lục Yến Xương lạnh lùng hất tay bà ta ra.

Cảnh sát bước tới, định áp giải Tang Kiều Vân ra khỏi phòng bệnh.

Bà ta vùng vẫy dữ dội, quay sang tôi khóc lóc:

“Lạc Lạc! Lạc Lạc! Nói giúp mẹ đi con! Mẹ sinh ra con mà! Mẹ cho con mạng sống này mà!”

Tôi ngồi trên giường bệnh, mặt mày trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng, giọng không còn giống một đứa trẻ năm tuổi nữa:

“Mẹ sinh ra con… chỉ để hành hạ con, đúng không?”

“Mẹ nghĩ… con không hiểu gì sao?”

Tang Kiều Vân sững người.

Bà ta không thể tin nổi, trong gương mặt non nớt của đứa con năm tuổi, lại có thể hiện rõ sự lạnh lẽo kỳ dị — và cả thù hận như người lớn.

10

Nửa tháng sau đó, Tang Kiều Vân hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Lục Yến Xương sợ tôi buồn vì nhớ mẹ, nên luôn tránh nhắc đến bà ta trước mặt tôi.

Nhưng tôi đã nghe lén từ ngoài cửa — Tang Kiều Vân đang bị cảnh sát tạm giam vì nghi ngờ ngược đãi trẻ em.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày sau, Lục Yến Xương đến đón tôi xuất viện.

Bước ra khỏi khu điều trị nội trú, tôi thấy trước cổng bệnh viện đậu một chiếc xe sang màu đen —— hình như là Maybach.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...