3
Nhưng bà chỉ thờ ơ thoáng qua, rồi để nó sang một bên.
Ngược lại, bức tranh chị tặng thì lại khiến bà vui mừng hết mức.
” Mẹ ơi, đây là bức tranh con vẽ cả nhà mình, mẹ có thích không?”
Tôi liếc bức “gia đình hạnh phúc” ấy — chỉ có ba người họ, không có tôi.
Nhưng mẹ vô cùng phấn khởi, ôm chặt Thẩm Gia vào lòng, hôn lấy hôn để:
“Gia Gia của mẹ giỏi quá, biết vẽ tranh gia đình rồi! Đúng là món quà sinh nhật có ý nghĩa, mẹ sẽ luôn giữ gìn thật tốt.”
Tôi đứng một bên, buồn bã hỏi:
“Chị, sao trên tranh lại không có em?”
Nghe , chị bĩu môi, vùi đầu vào lòng mẹ, không chịu trả lời.
Mẹ trừng mắt tôi:
“Thẩm An, sao con lại bắt bẻ Gia Gia! Ngày vui thế này, thật chẳng biết điều!”
Lòng tôi như bị dội một gáo nước lạnh, đau nhói.
Chẳng lẽ tôi không phải một phần của gia đình này sao?
Nhiều năm sau, bức “gia đình hạnh phúc” ấy vẫn mẹ giữ gìn cẩn thận.
Còn cây súng massage mà tôi dành hết tiền mua tặng thì ngay năm đó đã bị bà tùy tiện đem biếu cho .
Vì mẹ thích món quà của chị , bà quyết định đưa cả nhà đi du lịch.
Nhưng họ lại không định mang tôi theo.
Lý do mẹ đưa ra là xe không còn chỗ ngồi.
Tôi từng ngồi trong xe của mẹ — một chiếc xe bốn chỗ rộng rãi, thừa sức chở cả nhà.
Tôi không hiểu sao lại không có chỗ cho tôi, cho đến khi chị ôm con gấu bông khổng lồ mẹ mua cho bước ra, hả hê với tôi:
“Bởi vì phải mang theo Gấu Bông, nên mới không có chỗ cho mày.”
Mẹ còn giải thích:
“Chị con không ôm gấu thì không ngủ . Mẹ đã với con rồi, chị con là công chúa duy nhất trong nhà này, nên con chịu thiệt một chút, ở nhà đi.”
Mẹ nắm tay chị rời đi, cánh cửa “rầm” một tiếng khép lại, tim tôi cũng như bị đóng sầm.
Tôi bật khóc òa lên — thật sự, tôi không muốn có người mẹ này nữa.
________________
Nhưng tôi còn chưa kịp thực hiện ý nghĩ “không cần mẹ”, thì họ đã bỏ rơi tôi trước.
Mười hai tuổi, ba ăn thất bại.
Ngôi nhà cũng bị bán đi để trả nợ.
Chúng tôi phải chuyển nhà.
Ban đầu, tôi không có cảm giác gì nhiều với chuyện này.
Nhưng khi mẹ , nhà mới chỉ có hai phòng, tôi phải dọn về quê sống với ông nội, tôi mới cảm nhận rõ rệt sự khác biệt.
Tôi hỏi họ có phải định bỏ rơi tôi không.
Mẹ nghe xong tức giận:
“Thẩm An, mẹ vừa bao nhiêu lần rồi mà con không hiểu à? Nhà mình hết tiền, chỉ căn nhỏ. Chị con thích ngủ một mình, không thể ở chung với con. Mẹ đã bảo rồi, con phải nhường tất cả cho chị, nên con về ở với ông nội đi.”
Từ trước tới nay, mỗi khi nghe bà , tôi luôn nuốt ngược hết mọi suy nghĩ, theo.
Nhưng lần này, tôi lại cố chấp bất thường.
Tôi tiếp tục hỏi:
“Không thể nhà khác sao? Con chỉ cần một căn phòng nhỏ thôi.”
“Không ! Thuê nhà thế này đã khiến chị con thiệt thòi rồi, mẹ không thể để chị con phải ở chỗ nhỏ hơn nữa.”
“Vậy còn con thì sao? Con không thiệt thòi à?” Tôi đỏ hoe mắt hỏi.
Mẹ bỗng vỡ òa, giọng gào lên:
“Mày có gì đáng để thương ? Ngay từ đầu, việc mày sinh ra đã là một sai lầm! Đừng tưởng vì mày còn nhỏ mà tao sẽ mày hơn! Cái gì thuộc về chị mày, mày đừng mong cướp đi nửa phần!”
“Nhưng… con cũng là con của mẹ, sao mẹ không thể thương con? Con chưa đủ ngoan sao?”
Tôi đã luôn ngoan ngoãn, luôn đứng đầu lớp, tôi cố gắng hết sức để trở thành một đứa con tốt, chỉ mong mẹ thương.
Tôi chưa bao giờ mơ mẹ sẽ tôi bằng chị , chỉ hy vọng mẹ có thể chia cho tôi một chút thương thôi.
“Lòng người vốn dĩ thiên lệch! Cho dù nó không thông minh bằng mày, không ngoan bằng mày, tao vẫn nó hơn, mày hiểu chưa, Thẩm An?”
Khi ấy tôi mới mười hai tuổi.
Những lời của mẹ như lưỡi dao, đâm thẳng vào tim.
Cũng từ giây phút đó, tôi mới hiểu — tôi mãi mãi là kẻ dư thừa trong ngôi nhà này.
Dù có cố gắng thế nào, tôi cũng chẳng bao giờ có của họ.
Bởi việc tôi sinh ra, vốn đã là một sai lầm.
Tôi theo ông nội trở về quê.
Trong thị trấn có một con sông nhỏ, hai bên đường trồng đầy hoa, nhịp sống ở đây chậm rãi, con người cũng không xa cách như ở thành phố lớn.
Bạn thấy sao?