Tối hôm đó, ba chúng tôi ngồi trong văn phòng trống trải, ăn mì gói, im lặng nhau.
Một trong những người đồng sáng lập, A Kiệt, một người đàn ông cao mét tám, đột nhiên bật khóc.
“Tinh Hà, có phải… tôi thật vô dụng không?”
“Tôi không trụ nổi nữa, tôi muốn bỏ cuộc rồi.”
Tôi cậu ấy, nhớ lại chính mình tuyệt vọng nhiều năm trước.
Tôi vỗ vai cậu ấy.
“Cố gắng thêm một chút nữa.” Tôi , “Tựa game đầu tiên của chúng ta, sắp hoàn thiện rồi.”
Tựa game đầu tiên của chúng tôi tên là 《Tôi Không Hoàn Hảo》.
Đây là một trò chơi giải đố mang tính chữa lành, rất kén người chơi.
Nhân vật chính trong game là một bé tên “Mặc Mặc”.
Cô sống trong một môi trường đầy định kiến và áp lực, nhạy cảm, tự ti, khát khao thương, lại luôn bị tổn thương.
Người chơi cần giúp bé gỡ bỏ từng nút thắt trong lòng, thoát khỏi bóng tối, cuối cùng tìm con người thật của chính mình.
Trong trò chơi này, tôi giấu vào đó toàn bộ quá khứ của mình.
Ngày game phát hành, chúng tôi không có tiền để quảng cáo.
Chỉ âm thầm đăng nó lên một vài nền tảng game độc lập nhỏ.
Không ai trong chúng tôi dám hy vọng gì nhiều.
Thế , điều kỳ diệu đã xảy ra.
Ba ngày sau khi phát hành, một streamer nổi tiếng nước ngoài đã chơi game của chúng tôi trong buổi livestream.
Từ đầu đến cuối, ấy không một lời nào.
Chỉ đến khi đảo, khi nhân vật chính “Mặc Mặc” vào gương và nở nụ nhẹ nhõm,
người streamer cứng cỏi ấy, đã bật khóc nức nở trước hàng triệu khán giả.
Buổi livestream đó đã sốt.
《Tôi Không Hoàn Hảo》 cũng bùng nổ theo.
Nó giống như một ngựa ô, lan tỏa với tốc độ không tưởng trong cộng đồng game indie toàn cầu.
Lượt tải từ vài trăm, lên vài vạn, rồi vài triệu, hàng chục triệu.
Tất cả các tạp chí game lớn đều gọi nó là “Ngựa ô xuất sắc nhất năm”, “Kiệt tác chữa lành tâm hồn”.
Tài khoản công ty chúng tôi, lần đầu tiên, đón nhận một khoản tiền lớn đúng nghĩa.
Hôm đó, ba chúng tôi vào dãy số dài phía sau tài khoản ngân hàng, ôm nhau vừa vừa khóc.
Chúng tôi đã thành công rồi.
Công ty nhanh chóng đi vào quỹ đạo.
Chúng tôi tuyển thêm nhân viên, chuyển vào văn phòng rộng rãi hơn.
Tựa game thứ hai, thứ ba lần lượt ra mắt, đều đạt thành tích không tệ.
“Giải Trí Tinh Hà ” trở thành một cái tên có tiếng trong ngành game.
Còn tôi, từ một sinh viên nghèo tay trắng, trở thành “Tổng giám đốc Lâm” trong miệng người khác.
Có lần, tôi mời phỏng vấn bởi một tạp chí tài chính.
Phóng viên hỏi tôi: “Tổng giám đốc Lâm, bí quyết thành công trong khởi nghiệp của chị là gì?”
Tôi suy nghĩ rất lâu, sau đó mỉm .
“Có lẽ là… không bao giờ quay đầu lại.”
Đúng , không quay đầu lại nữa.
Những người đã tổn thương tôi, những ký ức không muốn nhớ đến, tôi đều đã chôn vùi chúng, cùng với bé tên “Lâm Mặc Mặc” ấy, vào quá khứ.
Hiện tại tôi là Lâm Tinh Hà.
Là Lâm Tinh Hà rực rỡ ánh sáng.
14
Ngày công ty niêm yết trên sàn, tiệc ăn mừng tổ chức vô cùng long trọng.
Tôi, với tư cách là người sáng lập kiêm CEO của công ty, mặc một bộ lễ phục cao cấp,
len lỏi giữa những ánh đèn lộng lẫy, tiếp đón các nhà đầu tư và phóng viên truyền thông.
Tất cả mọi người đều nở nụ với tôi, lời đầy tâng bốc.
“Tổng giám đốc Lâm đúng là trẻ tuổi tài cao!”
“Tương lai của Giải Trí Tinh Hà , không gì có thể giới hạn!”
Tôi mỉm , đáp lại từng người, trong lòng lại vô cùng bình thản.
Những năm lăn lộn ngoài đời đã dạy tôi cách đeo lên gương mặt một chiếc mặt nạ xã giao hoàn hảo.
Bữa tiệc một nửa, trợ lý của tôi vội vã đi tới, khẽ bên tai:
“Tổng giám đốc Lâm, bên ngoài có người tìm chị.”
“Nói là… người nhà của chị.”
Nụ của tôi khựng lại trong giây lát.
Ngay sau đó, lại trở về như thường.
“Bảo họ chờ.”
Tôi cầm ly rượu, tiếp tục trò chuyện với các khách mời.
Cho đến khi tiệc tàn, tiễn hết mọi người, tôi mới cùng trợ lý đi ra sảnh khách sạn.
Ngoài cửa, có ba người đang đứng.
Lâm Kiến Quốc, tóc bạc trắng, lưng còng xuống.
Vương Tú Mai, gương mặt phong sương, ánh mắt đục ngầu.
Và một người phụ nữ mặc vest rẻ tiền, trông có phần bối rối — Lâm Oánh Oánh.
Họ thấy tôi, trong mắt ánh lên sự lấy lòng, đố kỵ và tham lam lẫn lộn.
“Tinh Hà… không, Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Kiến Quốc xoa xoa tay, là người mở lời trước, giọng nịnh hót khiến tôi buồn nôn.
“Chúng tôi… chúng tôi thấy con trên tivi. Giờ con thật sự thành đạt rồi.”
Vương Tú Mai cũng cố gắng nặn ra một nụ còn khó coi hơn khóc.
“Tinh Hà à, mẹ biết mà, con từ nhỏ đã thông minh, chắc chắn sẽ nên chuyện.”
Lâm Oánh Oánh cúi đầu, không dám tôi, chỉ nhỏ giọng : “Em , chúc mừng chị.”
Tôi họ, như ba người xa lạ.
“Có chuyện gì?” Giọng tôi lạnh băng.
“Cái đó… Tinh Hà à,” Vương Tú Mai bước lên một bước, ánh mắt tha thiết, “Giờ con là bà chủ lớn rồi, công ty cũng niêm yết rồi. Em trai con… mấy năm trước cũng đã ra tù rồi.”
“Nó đang việc ở công trường, mỗi tháng chỉ ba bốn ngàn, cực khổ lắm.”
Bạn thấy sao?