Đứa Con Riêng Tham [...] – Chương 5

Vương Hạo tức đến mặt mày tím ngắt, mà vẫn không kéo nổi con trai và vợ cũ.

Bạn tôi liền đưa điện thoại cho tôi xem — livestream của Hồng Hồng đang ngày càng đông người xem.

Tôi thấy đã đến lúc, liền mở miệng:

“Được rồi, các người không thấy xấu hổ, tôi còn thấy xấu hổ thay. Vậy hôm nay, tôi sẽ rõ ràng mọi chuyện về công ty này.”

Vừa nghe tôi mở lời, Vương Hạo mặt tái mét.

Vương Dương lại gào lên:

“Cô cũng biết xấu hổ sao? Công ty này có một nửa là của ba tôi! Dù có ra tòa cũng trốn không nổi đâu!”

Tôi lạnh lùng liếc mắt, đáp:

“Đúng là nếu tôi và ba cậu kết hôn, phần lợi nhuận sau hôn nhân có thể tính là tài sản chung. Như , ba cậu có thể có một phần.”

Vương Dương bật :

“Biết thế là tốt.”

“Nhưng tôi và ba cậu chưa hề đăng ký kết hôn. Lấy đâu ra tài sản chung? Ba cậu còn không có phần, thì cậu lấy gì để đòi phần?”

Câu đó khiến cả căn phòng sững lại.

Vương Hạo đứng một bên, cúi gằm, hơi thở cũng nhẹ đi hẳn.

Vương Dương mất một lúc mới quay sang cha mình, không tin nổi:

“Ba... hai người chưa kết hôn?”

Vương Hạo gượng gạo gật đầu.

Hồng Hồng thì sốc không nên lời, nhào tới túm áo Vương Hạo gào lên:

“Sao lại không kết hôn? Chẳng phải bảo tôi ly hôn là để lấy ta, để sau này lấy công ty của ta sao? Tôi đã chờ bao nhiêu năm rồi, sao lại không kết hôn?”

“Anh đi! Tại sao? Công ty của chúng ta đâu? Tiền của chúng ta đâu rồi?”

Người phụ nữ đó gào thét như phát điên, túm lấy áo Vương Hạo mà giật mạnh.

10

Lần này ngay cả tôi cũng ngây người một lúc.

Tôi vẫn luôn nghĩ bọn họ chỉ là về sau mới dan díu với nhau.

Không ngờ... từ đầu đã là một âm mưu có sẵn.

Vương Hạo thấy chuyện bại lộ, liền giáng cho Hồng Hồng một bạt tai:

“Còn không phải tại sao! Chính xúi giục Vương Dương loạn, giờ thì hay rồi, tất cả đều mất sạch! Đều là do cái đồ đàn bà thiển cận như ra!”

Hồng Hồng bị tát một cái, cũng chẳng nhịn:

“Anh dám đánh tôi? Vì mà tôi từ vợ cả thành tiểu tam, tôi nhịn. Bao năm nay tôi vẫn chờ cha con các người quay về! Tôi chờ từng ấy năm, lần nào cũng bảo ‘chờ thêm một chút, chờ thêm một chút’, giờ thì hay rồi, để tôi chờ đến khi ta có thai? Anh bảo tôi còn chờ cái gì?”

“Còn thì vô dụng hết phần người ta. Kế hoạch năm đó bàn kỹ như , cuối cùng đến tờ đăng ký kết hôn cũng không lấy !”

Hai người bọn họ giằng co nhau, lời qua tiếng lại khiến tôi chỉ thấy kinh tởm.

Tôi phẩy tay ra hiệu cho bảo vệ:

“Đuổi ba người nhà bọn họ ra ngoài!”

Lúc này, Vương Dương mới sực tỉnh, nhận ra bản thân căn bản không phải con hợp pháp của tôi.

Cậu ta cắn răng, cố chấp gằn từng chữ:

“Cho dù hai người không kết hôn, sống chung bao nhiêu năm như cũng là vợ chồng trên thực tế rồi! Ba tôi việc cho công ty từng ấy năm, không có công thì cũng có sức, sao có chuyện công ty không có phần của ba tôi?”

Thằng nhóc này vẫn chưa chịu thôi.

Nghe xong, tôi tức đến bật :

“Vương Dương, tôi không biết cậu học mấy cái lý thuyết luật kia ở đâu, luật sư của tôi chắc chắn sẽ cho cậu câu trả lời chính xác.”

Luật sư phòng pháp chế của công ty tiến lên một bước:

“Thưa cậu, pháp luật hiện hành của nước ta đã bỏ quy định về ‘hôn nhân thực tế’ từ lâu. Mà dù có tồn tại, cũng chỉ áp dụng trong các vụ án hình sự như tội trùng hôn. Chỉ cần Tổng Dư và ba cậu chưa đăng ký kết hôn, thì về mặt pháp lý hai người không phải vợ chồng. Tài sản của Tổng Dư không liên quan gì đến ba cậu cả. Cậu có cần tôi trích dẫn điều luật cụ thể không?”

Vương Dương mặt mày tái mét, vẫn cứng đầu:

“Cho dù không phải vợ chồng, thì công sức của ba tôi những năm qua chẳng lẽ không tính sao? Bao năm vất vả cho công ty lại là công cốc à?”

Tôi “hừ” một tiếng, thật sự không nhịn nữa:

“Công sức không tính à? Tôi không trả lương cho ba cậu chắc? Trong công ty này, có không ít người lâu năm hơn cả ba cậu. Chẳng lẽ tôi phải chia cổ phần cho từng người một?”

“Ba tôi khác họ!” Vương Dương bực bội phản bác.

“Khác chỗ nào? Cũng là nhân viên tôi , cũng nhận lương hàng tháng. Ba cậu chẳng cao quý hơn ai hết.” Tôi lạnh lùng .

Lúc này, Vương Dương cuối cùng cũng hiểu ra — mình đã mất tất cả thật rồi.

Cậu ta gần như bật khóc, xoay người chạy đến chỗ mẹ ruột.

Hồng Hồng thì đã sớm tắt livestream, chỉ liếc cha con nhà họ Vương một cái đầy thất vọng rồi nghiến răng:

“Đồ vô dụng!” Rồi xoay người định rời đi.

Vương Dương lập tức đuổi theo kéo bà ta lại.

Còn Vương Hạo, vẫn đứng đó với bộ mặt dày không biết xấu hổ, cuối cùng như hạ quyết tâm, mở miệng:

“Dư Dư, biết khiến em thất vọng. Anh sai rồi, em tha thứ cho không? Dù sao em vẫn đang mang thai con …”

Tôi lạnh:

“Đứa bé tôi sẽ bỏ. Từ nay về sau, giữa tôi và — không còn gì hết.”

“Còn nữa, số tiền trước đây lén lấy từ công ty để cho vợ tiêu xài, tôi sẽ truy cứu qua pháp luật. Đòi lại từng đồng.”

Nghe tôi nhắc đến tiền, Hồng Hồng lập tức dừng bước, quay đầu, trừng mắt tôi:

“Cô đừng bừa! Tôi có dùng tiền của đâu!”

“Có hay không, để pháp luật định đoạt.” Tôi lạnh lùng đáp.

“Tiền học của con trai ở nước ngoài, tiền theo sang đó sống, mấy khoản đó do ai chi? Trong lòng không rõ à?”

Hồng Hồng sững người:

“Cô… biết hết rồi sao? Nhưng tiền đó là Vương Hạo đưa cho tôi! Cô tìm ta mà đòi, đừng tìm tôi!”

“Tôi đương nhiên sẽ kiện ta. Nhưng đó là tài sản bất hợp pháp, vẫn phải hoàn trả. Chuyện này không thương lượng.”

Khác với Hồng Hồng còn lo về chuyện tiền nong, Vương Hạo lại tôi chằm chằm, giọng run run hỏi:

“Dư Dư, em thật sự muốn bỏ đứa bé sao?”

Tôi gật đầu:

“Dĩ nhiên. Vậy nên đừng mơ lấy đứa bé ra để ràng buộc tôi, càng đừng mơ dựa vào nó mà đến tài sản của tôi.”

Nghe , sắc mặt Vương Hạo thay đổi hoàn toàn. Rõ ràng ta đã hiểu — tất cả mưu tính của mình đã bị tôi thấu.

Anh ta đột nhiên quay người, đá thẳng vào bụng Hồng Hồng, giận dữ gào lên:

“Đồ tiện nhân! Tất cả là tại mày hỏng kế hoạch của tao!”

“Không có đăng ký kết hôn thì sao? Cô ta chịu sinh con cho tao rồi, chỉ cần đứa bé ra đời, tao buộc ta vào thì công ty chẳng phải là của tao à? Những năm qua tao đối xử với mày chưa đủ tốt chắc? Mày còn loạn cái gì? Làm loạn cái gì?!”

Vương Hạo phát điên, đá Hồng Hồng như kẻ mất trí.

Tôi bước vào thư phòng, vừa vặn thấy Vương Dương lấy ra từ balo IDE một tập tài liệu đưa tôi:

“Dì, bây giờ dì cũng có con riêng rồi, vì công bằng, hay là ta tính toán lại chuyện chia tài sản đi.”

Lần đầu tiên chứng kiến bộ mặt thật của cha mình, Vương Dương hoảng sợ, định chạy đến can ngăn:

“Ba! Đừng đánh nữa! Đây là mẹ mà! Đây là mẹ mà!”

Không ngờ Vương Hạo quay sang đạp luôn vào người con trai:

“Cả mày nữa, thằng tiểu nghiệt chủng! Những năm qua tao chưa đủ tốt với mày sao? Mày cũng nghe lời con đàn bà đó giở trò? Giờ thấy rồi chứ? Tất cả đều mất sạch! Tao vất vả bao năm, kế hoạch của tao đều bị hai mẹ con mày hỏng hết!”

Vương Hạo phát cuồng, ra tay tàn nhẫn đánh đập chính vợ cũ và con trai ruột của mình.

Tôi lập tức gọi người báo cảnh sát, đồng thời ra hiệu cho bảo vệ lập tức can thiệp ngăn cản.

Không ngờ, Vương Hạo không biết từ đâu rút ra một con dao gọt trái cây, điên cuồng đâm từng nhát vào người Hồng Hồng:

“Đều tại mày! Tiện nhân! Là mày hủy hoại cả đời tao! Mày chết đi!”

Biến cố quá đột ngột.

Tất cả mọi người đều bị sốc nặng, nhất thời chẳng ai kịp phản ứng.

Khi chúng tôi khống chế Vương Hạo thì cảnh sát cũng kịp đến nơi.

Nhưng... Hồng Hồng đã bị đâm trúng cơ quan trọng yếu, chết ngay tại chỗ.

Vương Hạo bị cảnh sát còng tay đưa đi.

Vương Dương đứng đó, ba mình bị dẫn đi, mẹ thì nằm bất trên nền nhà... cả người như hóa đá.

Ánh mắt vừa hoảng loạn vừa bi thương của cậu ta cho tôi biết — cậu ta hoàn toàn không hiểu vì sao cuộc sống đang yên đang lành lại thành ra thế này.

Về sau, Vương Hạo bị kết án tù vì tội người.

Trong thời gian bị giam, ta nhiều lần viết thư xin gặp tôi, tôi từ chối hết.

Còn Vương Dương, ba bị bắt, mẹ mất, trong chốc lát trở thành đứa trẻ không cha không mẹ, không nơi nương tựa.

Cậu ta đến tìm tôi, hy vọng tiếp tục sống cùng tôi, tôi đã thẳng thừng từ chối:

“Tôi không phải mẹ cậu, ngay cả mẹ kế cũng không phải. Giữa tôi và ba cậu không còn bất kỳ quan hệ gì, tôi không có nghĩa vụ nuôi cậu.”

“Dì ơi, con biết sai rồi… trước kia là do con bị mẹ dụ dỗ nên mới những chuyện đó. Dì tha thứ cho con không? Dù gì con cũng chưa hiểu chuyện mà…”

Vương Dương gần như quỳ sụp xuống, khóc lóc cầu xin tôi tha thứ.

Tôi nhạt, khẽ lắc đầu:

“Vương Dương, cậu mười tám tuổi rồi, đã là người trưởng thành. Cậu phải tự chịu trách nhiệm cho những hành vi của mình.”

Nói xong, tôi không muốn dây dưa thêm nữa, gọi nhân viên quản lý tòa nhà đến, đuổi cậu ta ra khỏi nơi tôi sống.

Một đứa trẻ chỉ biết đến lợi ích bản thân, đến lúc này vẫn không quên đổ lỗi cho người mẹ đã chết, tôi sao có thể giữ nó lại bên mình?

Tôi tin chắc rằng, cuộc sống của tôi — rời khỏi đám người cặn bã này — sẽ ngày càng tốt hơn.

Tôi sẽ không bao giờ mềm lòng, càng không để bản thân bị trói buộc bởi một đứa trẻ ích kỷ và giả tạo.

(Hoàn).

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...