"Đừng lấy chị cái cớ cho sự tức giận của em." Tôi rút từ thẻ ngân hàng số tiền mà Tô Nhuyễn Nhuyễn nợ, "Chị không hề có cảm với Lương Tư Việt."
Lâm Tử Ninh còn muốn biện minh thêm gì đó.
Nghe , mắt cậu ta sáng rực lên.
15.
Nhờ sự giúp đỡ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, Lương Tư Việt bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian xử lý chuyện kinh doanh.
Nhà họ Lâm đã tiếp quản rất nhiều ngành nghề của nhà họ Lương, giá trị thị trường tăng vọt, tiếng vang lớn.
Người cha đang đi nghỉ ở Maldives của tôi, vào lúc này đã chạy trở về, vừa mở miệng đã là mười triệu.
"Mười triệu, nhà họ Lâm chúng ta không thiếu, , ông dựa vào đâu mà cho rằng, mình xứng đáng với số tiền này?"
Tôi gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đánh giá "người cha" trước mặt.
"Con oắt con, thật sự là muốn lật trời rồi, mày có biết tao là cha của mày không, trên đời này gì có đứa con nào dám chuyện với cha mình như ! Xem ra, tao thật sự phải thay mẹ quá cố của mày dạy dỗ mày một trận rồi."
Nói rồi, ông ta điên cuồng lao về phía tôi.
Chỉ là, bên trong ông ta đã sớm bị rượu chè và sắc dục hủy hoại gần như không còn gì.
Tôi chỉ cần nghiêng người né tránh, ông ta đã ngã nhào xuống đất.
Cơn đau khiến ông ta kêu rên.
Thế ông ta không hề biết điều, vẫn tiếp tục nổi giận với tôi:
"Con súc sinh, mày dám né hả?"
"Cha quý của con, con không chỉ dám né, mà còn chuẩn bị cho cha một món quà lớn đấy~"
Tôi mỉm ném chiếc bình sứ xuống đất.
Những tên côn đồ cho vay nặng lãi sắp xếp từ trước, nối đuôi nhau bước vào.
Đúng , là cho vay nặng lãi.
Người cha này của tôi kiêu ngạo, nhạy cảm, lại tự phụ vì vẻ ngoài hào nhoáng của mình mà coi thường phụ nữ.
Khả năng duy nhất của ông ta trong đời này, chính là dỗ dành trái tim của mẹ tôi, người phụ nữ ngốc nghếch đó, sinh ra tôi và Lâm Tử Ninh.
Sau khi mẹ tôi qua đời, ông ta bắt đầu ăn chơi, phóng túng, đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của mối đầu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn là con của mối đầu của ông ta.
Ở kiếp trước, ông ta đã dành trọn cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Cho dù như , vẫn không thể che giấu tâm tư không thể ra của ông ta.
Vì , kiếp này, tôi đã chuẩn bị cho ông ta một món quà lớn.
Tôi đã cứu một đang bế tắc.
Bạn thấy sao?