Đừng Yêu Sai Người – Chương 2

Dòng bình luận vẫn đang hiện lên, tôi chẳng còn tâm trí nào để xem tiếp nữa.

Tôi cúi đầu, lặng lẽ thu dọn bàn việc. Nhưng Bạch Vi Vi vẫn không chịu buông tha.

Cô ta giật phăng một xấp tài liệu trên tay tôi.

“Chị Giang Tâm, chẳng lẽ bị tôi trúng tim đen rồi hả?”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của ta cùng ánh mắt bàn tán xung quanh, tôi không nhịn nổi nữa.

“Mẹ kiếp, đầu óc có vấn đề à?”

“Cô là loại người thế nào thì tự biết rõ, đừng tưởng ai cũng giống . Một người không có kinh nghiệm, không có năng lực, thử hỏi dựa vào cái gì mà leo lên vị trí đó?”

Bạch Vi Vi không ngờ tôi lại phản pháo gay gắt như , trong giây lát không kịp phản ứng.

Lúc này, Lâm Mặc bước tới.

Vừa thấy , mắt Bạch Vi Vi lập tức ngân ngấn nước.

“Lâm tổng, em chỉ theo cầu của để bàn giao công việc với chị Giang Tâm thôi, sao chị ấy có thể em như chứ…”

Sắc mặt Lâm Mặc tối sầm lại.

“Giang Tâm, xin lỗi ấy đi.”

Tôi , hỏi thẳng trước mặt bao nhiêu người:

“Anh đi, có phải là em đã thức đêm để xong phương án đó không?”

Lâm Mặc không trả lời, chỉ lặp lại:

“Giang Tâm, xin lỗi.”

Tôi , đến cay đắng. Nhìn người trai đã bên nhau mười năm, lần đầu tiên tôi thấy gương mặt đáng ghét đến thế.

“Xin lỗi.”

Nói xong, tôi chẳng buồn thu dọn gì nữa, quay người rời khỏi cái nơi khiến người ta ngột ngạt này.

02

Về đến nhà, vừa khép cửa lại, nước mắt tôi đã không kiềm mà rơi lã chã.

Bên chân có một cái đầu lông xù dụi vào bắp chân tôi. Tôi cúi đầu xuống — là Đậu Đậu.

Đậu Đậu là con chó tôi và Lâm Mặc nuôi, đến nay đã bảy năm. Nó là do một tay tôi nuôi lớn từng chút một.

Nhưng Lâm Mặc dường như chẳng mấy thích nó, ấy chưa từng chủ quan tâm gì đến Đậu Đậu.

Tôi từng : “Nếu không thích, em có thể dọn ra ngoài ở cùng với Đậu Đậu.”

Anh từ chối. Anh : “Chỉ cần là thứ em thích, đều thích.”

Thỉnh thoảng cũng sẽ mua đồ ăn vặt cho Đậu Đậu.

Tôi ôm lấy Đậu Đậu chơi một lúc lâu, Lâm Mặc mới trở về.

Anh im lặng một hồi, rồi ôm tôi một cách vụng về.

“Bé con, em giận à?”

“Anh chỉ không muốn em quá mệt thôi. Như không tốt sao? Em sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên mà.”

Tôi vùng khỏi vòng tay , mặt không vui chút nào.

“Hôm nay ở công ty, tại sao không giúp em? Còn hùa với người khác bắt nạt em?”

Vì hành vùng vẫy của tôi mà sắc mặt có chút khó coi, nghe xong câu hỏi thì rõ ràng là mất kiên nhẫn.

“Có gì cần phải giải thích? Anh biết rõ là rồi.”

Nhìn bóng lưng rời đi, ngực tôi như bị nhét đầy bông, nghẹn lại, không thở nổi.

【Nam chính thật sự rất mà, ấy không muốn nữ chính quá mệt, nên mới .】

【Đúng rồi, ấy rất muốn giúp nữ chính, cũng không muốn ấy phải cực khổ.】

【Nữ chính vì dự án mà mấy hôm nay lạnh nhạt với nam chính, nên ấy ghen đấy mà.】

Thấy mấy dòng bình luận như , tôi bắt đầu tự hỏi… liệu mấy ngày nay có phải tôi thật sự đã lạnh nhạt với ấy không?

Hình như là thật.

Nhưng tất cả những gì tôi … đều là vì ấy.

Từ thời còn đi học cho đến lúc bước vào xã hội, tôi đã cùng ấy trải qua biết bao mùa xuân mùa hạ.

Anh muốn khởi nghiệp, tôi không do dự mà lấy toàn bộ số tiền mẹ để lại đưa cho vốn.

Hồi đầu, để có một đơn hàng, tôi thức đêm cùng sửa từng bản kế hoạch, đi khắp các buổi tiệc lớn nhỏ. Có lần tôi còn uống rượu đến xuất huyết dạ dày.

Anh : “Giang Tâm, đợi khi chúng ta kiếm đủ tiền, sẽ cưới em.”

Nhưng lời thề năm đó, chỉ mình tôi còn nhớ. Trong khi tôi liều mạng kiếm tiền, thì lại chỉ muốn tôi sống kiểu người phụ nữ nằm không ăn bám.

Hơn một nửa đơn hàng của công ty là do tôi đàm phán mang về. Ấy mà trước mặt tổng giám đốc Lâm, lại quên sạch lý do vì sao mình có thể ngồi vào cái ghế đó.

Khi tôi đến công ty, lễ tân Lâm Mặc hôm nay đi công tác.

Tôi rất ngạc nhiên. Anh đi công tác gì mà tôi – người bên cạnh mỗi ngày – lại không hề hay biết?

Bạch Vi Vi thấy tôi bước vào, khoanh tay, cợt :

“Chị Giang Tâm, chị đến để bàn giao công việc cho em à?”

Tôi không định để ý đến ta, ta vẫn lắm lời không buông.

“Chị Giang Tâm, em thừa nhận chị rất giỏi, vì công ty mà kiếm không ít đơn hàng. Nhưng theo em biết, giỏi đến mấy thì cũng không thể có mức lương mười vạn một tháng đúng không?”

“Dù chị là của tổng giám đốc Lâm thì cũng không thể lấy tiền công ty trắng trợn như chứ?”

“Bảo sao công ty mãi không có tiền, hóa ra là chui hết vào túi chị rồi.”

“Mọi người thấy có đúng không?”

Một vài nhân viên kỳ cựu nghe , mắt bắt đầu đỏ lên.

Cùng bao nhiêu năm mà lương họ vẫn chỉ vài triệu. Sự chênh lệch quá lớn khiến ai nấy đều thấy bất công.

Trong đầu tôi như có tiếng sét đánh ngang. Sao ta lại biết chuyện đó?

Tôi liếc sang thấy nhân viên phòng tài vụ ở xa đang lén tôi.

Tức giận đến nghẹn họng, tôi gằn giọng:

“Cô lấy tư cách gì mà xem bảng lương của tôi?”

Bạch Vi Vi lại tỏ vẻ chính nghĩa:

“Nếu chị không chuyện mờ ám, thì sao không dám để tôi xem?”

“Mọi người xem có đúng không?”

Càng lúc càng nhiều người bắt đầu bàn tán.

Tôi rút điện thoại ra, gọi cho Lâm Mặc.

Điện thoại reo mấy hồi thì bị tắt máy. Tôi gọi lại liên tục, cuối cùng cũng bắt máy.

Giọng Lâm Mặc vang lên qua ống nghe, lạnh nhạt và bực bội:

“Alo, đang bận.”

“Bận gì không quan tâm. Bây giờ, lập tức quay về công ty. Nếu không thì chia tay.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...