Dưới Ánh Sáng Của [...] – Chương 1

Sau khi tôi và trai chia tay, mọi chuyện đã trở nên rất tồi tệ.

Vào khoảng thời gian ấy tôi nhất, tôi đã nhận 3 triệu từ mẹ , bỏ đứa con của chúng tôi, và phản bội ấy.

*3 triệu tương đương 10 tỉ 7 VND*

Anh ấy đã quỳ ngoài phòng thai, khóc lóc cầu xin tôi đừng tàn nhẫn như .

Anh ấy đã rằng sẽ hận tôi suốt đời.

Sáu năm sau, chúng tôi gặp lại nhau, ấy đã có một xinh đẹp, gia thế môn đăng hộ đối, và họ sắp kết hôn.

Còn tôi, trong cảnh khốn khó, đã tìm đến ấy để mượn chút tiền.

Anh ấy ép tôi phải dự đám cưới, bắt tôi phải tận mắt chứng kiến cảnh ấy cưới người khác.

Anh ấy hỏi tôi, liệu tôi có hối hận không?

Anh ấy vẫn chưa biết, tôi đã tự mình nuôi đứa con của chúng tôi lớn lên.

Đứa trẻ đó hiện đang bị bệnh, và sắp qua đời.

1.

Vào năm thứ sáu sau khi chia tay, trong lúc tôi rơi vào cảnh khốn cùng nhất, tôi đã gặp lại Giang Nghiên.

Hôm đó là buổi họp lớp, không ai nghĩ rằng Giang Nghiên sẽ đến.

Có người giỡn, hỏi ấy: “Ông chủ Giang từ trước đến giờ không bao giờ liên lạc với chúng tôi, sao năm nay đột nhiên lại tham gia họp lớp ?”

“Có phải nghe Đồng Niên sẽ đến nên còn nhớ thương ấy, đến tìm ấy đúng không?”

Tôi ngồi ở góc phòng, lưng cứng đờ, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Nghiên ngậm điếu thuốc, lạnh lùng tôi.

Ai cũng biết rằng trước đây Giang Nghiên đã tôi đến nhường nào.

Anh ấy là con trai của một gia đình giàu có, lại tôi ngay từ cái đầu tiên.

Năm đó, vì tôi, ấy đã cắt đứt quan hệ với gia đình, không cần quyền lực, cũng không cần tiền bạc, chỉ muốn bằng mọi giá ở bên tôi.

Chúng tôi sống trong một căn phòng trọ nhỏ bé, ăn chung một tô mì gói, uống chung một chén cháo, cuộc sống tuy khó khăn cũng rất hạnh phúc.

Mỗi đêm âu yếm bên nhau, chúng tôi đan chặt mười ngón tay, thề rằng sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Cho đến khi tôi mang thai.

Mẹ ấy đưa tôi 3 triệu, bảo tôi thai và rời xa ấy.

Ngày hôm đó, Giang Nghiên quỳ trước cửa phòng phẫu thuật, đập cửa một cách tuyệt vọng.

Anh ấy vừa khóc vừa cầu xin tôi: “Em , em à! Anh sẽ cố gắng việc, cố gắng kiếm tiền, cố gắng nuôi gia đình, nhất định sẽ kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền, tất cả sẽ là của em, không?”

“Anh xin em, đừng rời bỏ , đừng bỏ con của chúng ta…”

Tôi nằm trên bàn phẫu thuật, cắn chặt môi để không bật khóc.

Qua cánh cửa nhỏ, tôi nghe thấy Giang Nghiên rằng ấy sẽ hận tôi suốt đời.

2.

Không ai biết rằng khi tôi và Giang Nghiên chia tay, mọi chuyện đã tồi tệ đến mức nào.

Có người đẩy tôi về phía Giang Nghiên, vừa đẩy vừa hỏi ấy: “Trước đây, ông chủ Giang Đồng Niên đến mức không cần cả mạng sống, sao bây giờ lại nỡ rời bỏ ấy?”

Mọi người xung quanh đều hò reo, rằng chúng tôi nên quay lại với nhau.

Một người của Giang Nghiên liếc tôi, khinh bỉ, rồi đột nhiên : “Ông chủ Giang muốn có loại phụ nữ nào mà chẳng ? Đồng Niên là cái thá gì mà khiến Giang phải bận lòng mãi thế?”

Anh ta rằng có một đã ở bên Giang Nghiên suốt ba năm.

đó dịu dàng hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, và là một người phù hợp với Giang Nghiên hơn tôi.

Giang Nghiên đã hẹn hò với ấy ba năm, và tất cả em của ấy đều gọi đó là “chị dâu”. Nghe họ sắp kết hôn rồi.

Tiếng của mọi người lập tức dừng lại, chỉ có người kia của Giang Nghiên vẫn mọi người nhất định phải đến dự đám cưới của ấy.

Anh ta vung thiệp mời lên, ném thẳng vào mặt tôi, rơi vào lòng tôi.

Tôi cúi đầu xuống, thấy tên Giang Nghiên trên thiệp mời, bên cạnh tên của một khác.

đó tên là Ôn Uyển, chỉ cần nghe tên thôi cũng biết đó là một tốt.

Tôi nghĩ, ấy chắc chắn sẽ hiểu chuyện hơn tôi, ngoan ngoãn hơn tôi, biết cách quan tâm hơn tôi, và sẽ không Giang Nghiên buồn lòng.

Sáu năm không gặp, lần này gặp lại, biết rằng Giang Nghiên đang sống rất tốt, thế là tốt rồi.

Tôi cố gắng kìm nén nước mắt sắp rơi, ngẩng đầu lên, với Giang Nghiên một câu: “Chúc mừng .”

Giang Nghiên chằm chằm vào tôi, khi nghe tôi “chúc mừng”, ấy đột nhiên , mạnh tay dập tắt điếu thuốc trong tay, lạnh lùng với tôi: “Đồng Niên, đám cưới này em không cần đến đâu.”

“Vợ tôi mà thấy em sẽ không vui đâu, mà ấy không vui thì tôi sẽ đau lòng.”

Tôi nắm chặt tấm thiệp cưới màu đỏ, mỏng manh đó, ngẩn người một lúc.

Rồi mỉm gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

3.

Ngày hôm đó, mọi người đều rằng Giang Nghiên có vẻ thật sự không còn tôi nữa.

Không ai nghĩ rằng dẫu chúng tôi từng nhau sâu đậm đến thế.

Vậy mà cuối cùng, khi ấy sắp kết hôn, dâu lại chẳng phải là tôi.

Mọi người đều tưởng rằng Giang Nghiên sẽ mãi mãi đợi tôi.

Ai cũng tò mò, tên Ôn Uyển đó là ai, người có thể khiến Giang Nghiên say mê và thương đến .

Tôi biết Giang Nghiên không muốn gặp lại tôi, nên tôi rời khỏi buổi họp lớp từ sớm.

Trên đường về nhà, tôi gửi cho tôi một bức ảnh của Ôn Uyển.

Ôn Uyển trong ảnh trông rất trong sáng, nghe ấy rất hay và thích nũng, đúng kiểu con mà Giang Nghiên thích.

Bạn tôi hỏi: “Đồng Niên, cậu không thấy Ôn Uyển trông rất giống cậu sao?”

“Cậu nghĩ Giang Nghiên vẫn còn cậu chứ? Chuyện của hai người thật sự cứ mà kết thúc à?”

Tôi khẽ thở dài, im lặng một lúc lâu, rồi : “Không còn quan trọng nữa, em không quan tâm.”

Tôi không muốn dây dưa với Giang Nghiên nữa.

Tôi nghĩ, sẽ mãi mãi chẳng biết tôi đã bí mật sinh ra đứa con năm ấy.

Và đứa trẻ đó, hiện giờ đang bị bệnh và sắp qua đời.

4.

Năm nay là năm tôi nghèo nhất, khổ sở nhất.

Tôi dốc sức kiếm tiền, chỉ mong có thể mua loại thuốc tốt nhất cho con, để khi ốm đau, con không phải chịu nhiều đau đớn.

Vì tiền, tôi không ngại mặt mũi đến dự họp lớp để tìm người mượn tiền, cũng không ngại việc ở các quán bar, phục vụ rượu cho khách đến mức dạ dày bị xuất huyết.

Tôi đã nghĩ đây có lẽ là lần cuối cùng tôi gặp Giang Nghiên trong đời.

Cho đến vài ngày sau, tên Ôn Uyển đó đã tìm đến gặp tôi.

Ôn Uyển chắc là nghe ai đó rằng ấy và tôi trông rất giống nhau, nên muốn gặp tôi một lần.

Cô ấy cùng vài người đến quán bar, chỉ đích danh cầu gặp tôi.

Một trong nhóm hỏi tôi: “Cô là Đồng Niên à? Là mối đầu của ông chủ Giang?”

Ánh mắt ấy đầy vẻ khinh thường, tôi với lớp trang điểm đậm, như thể đang nghĩ tôi thật là bẩn thỉu.

Tôi siết chặt tay, cố gắng kiềm chế không muốn chuyện, chỉ hỏi họ có muốn uống rượu không.

Nếu không uống, thì đừng tốn thời gian kiếm tiền của tôi.

đó có vẻ không hài lòng vì tôi không tỏ ra kính trọng, liền quát lên: “Thái độ gì thế? Tôi hỏi không nghe à? Được đằng chân lân đằng đầu!”

Cô ấy chỉ vào một chai rượu mạnh và với tôi: “Được thôi, Đồng Niên, thích tiền đúng không? Uống cạn chai này, tôi sẽ cho hai trăm triệu.”

Uống hết chai này chắc chắn sẽ phải vào bệnh viện.

Ôn Uyển giả vờ lo lắng, khuyên đó: “Chúng ta đã rồi, chỉ đến một chút, không khó chị Đồng Niên mà?”

“Dù mọi người đều chị ấy rất giỏi quyến rũ đàn ông, bảo em phải cẩn thận với chị ấy, ngay cả Nghiên cũng em quá ngây thơ, sợ chị ấy sẽ bắt nạt em.”

“Nhưng em không sao đâu.”

Tôi lặng lẽ nghe những lời của Ôn Uyển, hiểu rằng ấy đang muốn nhắn nhủ tôi rằng Giang Nghiên ấy nhiều thế nào và ghét tôi ra sao.

Tôi mỉm , không gì, chỉ hỏi lại ấy: “Đã rồi nhé, tôi uống hết chai rượu này, sẽ đưa cho tôi hai trăm triệu, đúng không?”

Rồi tôi cầm lấy chai rượu trên bàn và uống cạn.

Mọi người đều sững sờ, không ngờ rằng tôi vì tiền mà không màng đến cả mạng sống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...