Dưới Áp Lực Của [...] – Chương 8

17

Tôi không rõ bằng cách nào mà Hạ Thành Cẩn xử lý mọi chuyện, từ đó về sau Minh Vy không còn đến phiền tôi nữa.

Cô ấy đã ly hôn với Từ Dương rồi.

Hóa ra ta thật sự có một sinh viên đại học ngành hội họa bên ngoài. Anh ta còn viện cớ rằng đó là “sự đồng điệu về tư tưởng”, “người tri kỷ về tâm hồn”.

Từ Dương dù gì cũng là một họa sĩ có chút tiếng tăm, đã nhận không ít giải thưởng và có lượng người hâm mộ không nhỏ.

Có một câu rất hay: “Tốt nhất đừng với nghệ sĩ, vì ngưỡng mộ tác phẩm của họ không có nghĩa là phải tôn trọng con người họ.”

Sự việc này đã dậy sóng dư luận.

Khi đang ăn trong nhà hàng, tôi nghe thấy vài người quen mặt cũng đang bàn tán về chuyện này.

“Cô bé đó còn trẻ, việc gì không , lại đi kẻ thứ ba, bây giờ bị trường đuổi học rồi.”

“Minh gia cũng thật không hiểu nổi, trước kia định kết hôn với Hạ tổng, rồi lại bỏ trốn theo Từ Dương.”

“Ở bên Từ Dương rồi thì cứ yên phận đi chứ, suốt ngày cãi nhau, giờ lại quay sang quấn lấy Hạ tổng, Từ Dương sao mà không tức cho .”

“Chậc.”

Tôi khẽ lắc đầu.

Bọn họ chỉ trích sinh viên kia, bàn tán về Minh Vy, tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng tại sao Từ Dương lại dễ dàng thoát khỏi vụ này như ?

Tôi vốn không ưa Minh Vy, người tôi ghét không phải ít. Cô ta cũng không phải là số một. Tuy nhiên, Từ Dương hiện tại lại đang đứng đầu danh sách.

Tôi hỏi Hạ Thành Cẩn:

“Tại sao bọn họ không chửi Từ Dương?”

Hạ Thành Cẩn đáp:

“Anh đã rồi, Từ Dương không phải người tốt, trong số những người ghét, hắn đứng nhất.”

Tôi dùng cằm chỉ về phía bàn của những người đang chuyện:

“Anh đi qua đó lý với họ đi.”

“Hả?”

“Em không thích buôn chuyện, đi hộ em.”

Tôi với vẻ đầy chính nghĩa.

“Anh… thay em chuyện?”

Anh sững sờ, thấy tôi có vẻ không có ý định thay đổi suy nghĩ, Hạ Thành Cẩn bắt đầu nghi ngờ về cuộc đời mình.

“Anh đổi cách khác để xử lý chuyện này không?”

Tôi gật đầu:

“Tùy , tự quyết định.”

Vài ngày sau, Hạ Thành Cẩn đã mua một từ khóa hot trên mạng xã hội:

#Họa sĩ nổi tiếng ngoại với nữ sinh viên đại học.

Tôi lại lịch trên điện thoại, bỗng nhớ ra một chuyện.

“Hôm nay hình như là ngày chúng ta ly hôn.”

Hạ Thành Cẩn: “?!”

“Tại sao?”

“Chính đã rằng chúng ta sẽ ly hôn sau một năm.”

“Lúc đó thế là lỡ lời.”

“Chính đã rằng sau một năm sẽ ly hôn.”

“Bây giờ khác rồi, không ngờ rằng mình sẽ em.”

“Chính đã rằng sau một năm sẽ ly hôn.”

Hạ Thành Cẩn: “……”

“Em nỡ ly hôn với sao? Ly hôn xong, ai sẽ nấu món em thích, ai sẽ gọi em dậy, đưa đón em đi , ai có thể ngoan ngoãn nghe lời em như , em muốn nước tắm ở 45 độ C, em không thích dùng máy sấy tóc sau khi gội đầu, mỗi lần đều phải lau tóc khô cho em bằng khăn.”

Tôi thở dài:

“Trước khi cưới, em theo đuổi lâu như chẳng thèm để ý tới em…”

Hạ Thành Cẩn:

“Vậy để theo đuổi em lần này.”

“Đây là lời đấy nhé!”

“……”

Anh : “Em đang chờ câu này đúng không?”

Tôi chớp chớp mắt, không gì.

“Được rồi, để theo đuổi em. Nhưng không ly hôn. Em cứ… tạm giả vờ như chúng ta đã ly hôn đi.”

“Được thôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...