03
Gần đến giờ cơm trưa, tôi đang chuẩn bị cùng Dương Tùng xuống căn tin ăn cơm thì bất ngờ nhận tin nhắn WeChat của Phong Dật Diêu.
Phong Dật Diêu: [Trưa nay em ăn gì?]
Tôi: [Ăn ở căn tin chứ đâu.]
Phúc lợi của nhân viên Thịnh Quang đúng là quá tuyệt. Thẻ nội bộ mỗi tháng nạp tiền đủ để ăn uống thỏa thích ở căn tin. Mà căn tin của Thịnh Quang còn nổi tiếng trong ngành vì đồ ăn đa dạng, ngon lành – tám trường phái ẩm thực lớn đều có đủ. Dù là món xào, món nước, combo món ăn, cái gì cũng rẻ mà chất lượng, ăn còn ngon hơn cả đồ gọi ngoài.
Tôi mới hưởng thụ căn tin nửa tháng, còn chưa thấy ngán, cứ đến gần trưa là đã trông ngóng.
Phong Dật Diêu: [Không ra ngoài ăn à?]
Tôi: [Căn tin ngon mà.]
Phong Dật Diêu: [Em ra ngoài ăn đi.]
…Gì thế? Có vấn đề gì không ?
Tôi: [Tại sao?]
Phong Dật Diêu: [Tôi muốn ăn món ở Tầm Vị Hiên.]
Ơ kìa, xa thế mà cũng đòi? Nhưng mà nghe đến Tầm Vị Hiên – nơi ăn uống nổi tiếng xa xỉ – thì tôi lại hăng máu lên liền. Ăn một bữa ở đó không rẻ chút nào!
Tôi: [Cũng thôi, phải cà thẻ của đấy, Diêu Diêu~]
Phong Dật Diêu: [Tôi đâu có mong em mời tôi.]
Tôi hài lòng rồi.
Không biết từ lúc nào mà tôi lại mặt dày như thế này nữa.
Nhà họ Phong từ nhỏ đã giữ quan điểm rất rõ ràng: tuyệt đối không nuông chiều Phong Dật Diêu. Tiền sinh hoạt mỗi tháng của chẳng khác gì bè đồng lứa, dù gia đình giàu nứt đố đổ vách cũng không cho sống dư dả.
Người ta “nuôi con trai thì nghiêm, nuôi con thì chiều”, mà tôi chẳng hiểu sao bố mẹ tôi lại bắt trend sai chỗ, cứ nhất quyết cắt giảm tiền tiêu vặt của tôi cho bằng Phong Dật Diêu. Tôi còn phải mua quần áo, mua đồ ăn vặt nữa chứ, sao như ta ?
Nhưng bố mẹ tôi chẳng nghe!
May mà Phong Dật Diêu từ nhỏ đến lớn không ham ăn uống gì, tiền tiêu vặt toàn để dành.
Thế là tiền tiêu vặt của tôi, ngoài phần bố mẹ cho, còn có thêm phần của Phong Dật Diêu.
Bố mẹ tôi cũng bắt đầu ngờ ngợ, dường như phát hiện ra tôi chẳng khác gì “cướp” tiền tiêu của Phong Dật Diêu, tức đến mức hận sắt không thành thép, đành phải mỗi dịp lễ Tết là ra sức gửi bao lì xì to cho Phong Dật Diêu để “bù lại”.
Biết chuyện đó rồi, tôi lại càng “tác oai tác quái”.
Còn Phong Dật Diêu thì dần dần từ câu “Hàn Sở Sở, em có biết xấu hổ không hả?” chuyển thành “Tiết kiệm mà xài.”
Tôi tìm đại lý do tách ra khỏi Dương Tùng, lén lút chuồn xuống bãi đỗ xe ngầm, chẳng khác gì đi chuyện mờ ám.
Chắc Phong Dật Diêu còn chưa xuống. Tôi quanh – đúng giờ ăn trưa, bãi đỗ xe vắng tanh.
Tốt quá, không bị ai thấy. Tôi tranh thủ chui tọt vào xe của Phong Dật Diêu, vừa cài xong dây an toàn thì cũng vừa lên xe.
Tôi quay đầu lại, thấy ông tướng kia thản nhiên ngồi xuống ghế sau.
“Anh ngồi sau gì ?”
Anh ung dung tôi:
“Giờ là ngày việc, em là thư ký của tôi. Sao? Muốn ông chủ tài xế cho thư ký à?”
Rõ ràng là còn giận! Còn đang nhằm vào tôi! Tôi có chọc gì đâu mà mỗi ngày cứ như có thù với thế giới thế?
Tôi tức đến phát :
“Anh không sợ xe bị cào xước à?”
Lần trước tôi lái xe đi mua sắm, lúc lùi xe thì quẹt một vệt dài, nghe chỉ riêng tiền sơn lại thôi cũng sáu chữ số rồi.
Phong Dật Diêu nhướng mày:
“Tôi có tiền để sửa.”
Anh ta đã thế rồi, chẳng lẽ hôm nay tôi lại không “biểu diễn tay nghề” cho xem?
Chỉ tiếc là hôm nay đường xá lại thông thoáng một cách bất ngờ, tôi lái xe chậm rãi từ tốn suốt dọc đường, lòng cứ treo ngược lên. Thế mà Phong Dật Diêu lại thoải mái ngồi phía sau, bộ dạng thảnh thơi như đang tận hưởng lắm .
Thật đúng là chủ nghĩa tư bản đáng ghét, hôm nay tôi nhất định phải ăn cho “lấy lại vốn”.
Mang theo cơn giận nghẹn trong lòng, bữa trưa tôi một mình gọi một bàn ăn gần đủ cho hai người.
“Ăn hết nổi không đấy?” – Anh tôi đầy nghi ngờ.
“Tài xế ăn nhiều chút thì sao nào?” – Tôi hừ lạnh một tiếng.
“Được thôi, ai gọi thì người đó ăn hết.”
Phong Dật Diêu ăn xong từ lâu rồi, giờ chỉ đành bất lực tôi cắm đầu ăn như chiến đấu.
Thực ra tôi đã no từ nãy, ngay từ đầu đã chẳng định để thừa.
Nếu tôi theo Phong Dật Diêu bao năm mà học gì tốt thì chắc chỉ có mỗi chuyện không lãng phí. Đồ ăn đắt thế này mà không ăn hết thì đau lòng chết mất.
Lúc tôi cố nhịn để húp nốt chén canh cuối cùng, Phong Dật Diêu đã gọi phục vụ đến gói mang về.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra kiên cường:
“Gói gì? Tôi còn ăn mà.”
Anh nhạt:
“Tôi sợ em no quá chết mất thôi.”
Trên đường về, lái xe, tôi ngồi ghế phụ vừa xoa bụng vừa rên rỉ. Hôm nay tôi mặc váy len ôm dáng, bụng vừa no xong liền lộ rõ một cục nhỏ ở phần dưới.
Tôi chỉ vào bụng mình cho xem:
“Tất cả là tại đó, như thế này thì còn mặt mũi nào gặp ai nữa?”
Anh liếc sang thờ ơ, lại hơi sững người, sau đó mới hỏi:
“Tại sao?”
“Nếu không rủ em ra ngoài ăn thì em có ăn nhiều không?”
Anh nghẹn lời không đáp nổi.
Tôi sang, mới phát hiện… tai đỏ bừng cả lên.
Tôi ngạc nhiên:
“Anh sao thế? Nóng à? Sao tai đỏ thế kia?”
Phong Dật Diêu trầm mặc một lát, rồi thốt ra một câu:
“Hàn Sở Sở, em thật sự ngốc quá đi.”
…
Dám tôi ngốc hả?!
04
Vừa đến giờ tan , tôi lập tức xách túi đứng dậy.
Dương Tùng ngẩng đầu :
“Chu Chu, cậu tan đúng giờ thật đấy?”
“Hết giờ rồi, thêm một giây cũng phải tính tiền chứ.”
Dương Tùng liếc mắt về phía cánh cửa phòng việc vẫn đóng kín của Phong Dật Diêu, hạ thấp giọng:
“Thái tử gia còn chưa tan kìa.”
“Tôi đâu có là ta?” – Tôi giật mình – “Công ty này là của ta, ra tiền cũng là tiền của ta. Công ty đâu phải của tôi, tôi thêm có chia đâu!”
Dương Tùng ngẩn người, cau mày suy nghĩ:
“Ờ… nghe cũng có lý.”
“Chứ còn gì nữa.” – Tôi đẩy cửa kính – “Đi đi đi, tan cùng nhau.”
Dương Tùng bị tôi thuyết phục, cũng tắt máy đứng dậy về luôn.
Hai chúng tôi vừa ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, ấy bảo phải ghé qua phòng nhân sự lấy chút tài liệu, chỉ vài phút thôi. Kết quả vừa đến lại tán chuyện với Tiểu Trương ở đó hơn nửa tiếng. Cuối cùng tụi tôi kéo nguyên nhóm ồn ào cùng nhau xuống dưới.
Tôi vừa ăn bánh mille crepe xoài với Tiểu Lý bên phòng truyền thông, vừa bàn tán về mẫu mới mùa đông của một thương hiệu lớn, thì “ting” — cửa thang máy chậm rãi mở ra, để lộ một dáng người cao lớn bên trong.
Phong Dật Diêu khoác một chiếc áo măng tô màu xám nhạt, bên trong là áo len cổ lọ cùng tông, đứng trong thang máy với gương mặt điềm đạm, thần sắc lạnh nhạt, đúng kiểu cao lãnh chi hoa.
Trong chốc lát, đám người ồn ào trở nên im phăng phắc.
Ngay giây tiếp theo—
Tiểu Trương: “A, mình quên lấy túi xách rồi!”
Tiểu Hà: “Á, mình chưa tắt máy tính!”
Tiểu Trần: “Hay… chúng ta cùng đi sau nhé…”
Thế là, những “người may mắn” cuối cùng bị đẩy vào thang máy gồm có tôi, Dương Tùng và Tiểu Lý – đang cầm nửa hộp bánh mille crepe xoài.
Không khí trong thang máy trở nên im lặng đến lạ.
Mọi người dường như đều hơi căng thẳng. Rõ ràng tôi chẳng có cảm giác gì, bị bầu không khí dẫn dắt, tôi cũng không nhịn mà nuốt khan một cái — tiện thể nuốt luôn miếng bánh mille crepe đang nhét đầy trong miệng.
Không ngờ lại bị Phong Dật Diêu thấy.
Anh hạ mắt tôi, giọng điệu nhàn nhạt:
“Ngon không?”
Tôi theo phản xạ gật đầu.
Giây sau, hình như hơi nhịn không nổi mà muốn bật .
Chết tiệt, đừng có mà lộ liễu đấy nhé, giữ hình tượng đi!
Tôi còn đang hồi hộp thì Tiểu Lý bên cạnh dường như hiểu lầm ý , run rẩy giơ nửa hộp bánh lên:
“Phong tổng… có muốn ăn không ạ?”
Tôi cũng không hiểu đầu óc tôi lúc ấy nghĩ gì, theo phản xạ liền giơ tay chắn lại:
“Anh ấy bị dị ứng xoài…”
Lời vừa ra, tôi chết sững.
Mẹ nó! Sao tôi lại thế chứ?! Tôi chỉ là một thư ký mới vào nửa tháng, sao lại biết sếp bị dị ứng xoài chứ?! Còn cái hành giơ tay chắn bánh nữa, kiểu gì cũng thấy thân thiết quá mức rồi!
Quả không ngoài dự đoán, tôi lập tức hứng trọn ánh của cả thang máy.
Não tôi lập tức vận hành hết công suất, vội vàng chữa cháy bằng một nụ gượng gạo:
“Dạo này tôi hay đặt trái cây cho Tổng giám đốc Phong trên Meituan nên mới biết ấy dị ứng xoài…”
“Meituan đặt rẻ lắm, haha…”
Sau một giây im lặng chết chóc trong thang máy, Dương Tùng là người đầu tiên tiếp lời:
“Hóa ra là …”
“Đúng đó ha ha ha, không ngờ Phong tổng cũng dùng Meituan đặt trái cây, tôi còn tưởng toàn ăn trái cây nhập khẩu bằng máy bay cơ ha ha.”
“Bỗng dưng thấy Phong tổng dễ gần hơn nhiều ha ha ha.”
“Tôi cũng hay đặt qua Meituan, mấy tiệm trái cây giờ đắt lắm!”
“Ê, tôi biết chỗ có mã giảm giá á!”
“Ở đâu thế, mau chia sẻ đi…”
Nghe đề tài rẽ hướng thành buổi tọa đàm chia sẻ kinh nghiệm mua hàng, tôi cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Tôi len lén ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải ánh mắt vừa như vừa như không của Phong Dật Diêu.
Thang máy gần như chật cứng, tôi đứng sát đến mức gần như dính vào người , mùi hương quen thuộc trên người vẫn nhè nhẹ lượn quanh mũi.
Tôi chu môi nịnh một cái.
Anh mặt không biểu cảm.
Nhưng ngay giây sau, tôi cảm giác tay mình bị đánh một cái bốp nhẹ bên hông. Tôi suýt chút nữa bật kêu thành tiếng, cố gắng nhịn xuống, quay sang trừng mắt .
Phong Dật Diêu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, mắt không liếc sang tôi lấy một lần, … khóe môi không kìm mà hơi cong lên.
Đồ trẻ con!
Bạn thấy sao?