22
“Hôm nay thật sự phiền em rồi.”
Trước đây, Mạnh Thanh Từ nghĩ rằng sau lời khuyên của bác , Trình Dự An sẽ tin đã chết, từ đó không đến tìm nữa.
Không ngờ lại kiên trì suốt một năm, thậm chí nhiều ngày liền đứng ngoài cổng nhà cũ của nhà họ Mạnh không chịu rời đi.
Bất đắc dĩ, đành nhờ em họ đóng giả mình, để tin rằng người hôm đó gặp không phải Mạnh Thanh Từ, mà là Mạnh Dung Dung.
Hiệu quả quả nhiên rất rõ: mấy ngày sau không còn nghe tin Trình Dự An tới nhà họ Mạnh nữa.
Tại một biệt thự ở Paris, Trình Dự An tài liệu trước mặt, sắc mặt càng lúc càng tái.
Sao có thể? Làm sao lại nhận nhầm người?
Dù chỉ là một ánh , vẫn chắc chắn đó là Mạnh Thanh Từ, không thể là ai khác.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt, người đó lại biến thành một khác.
Chẳng lẽ Mạnh Thanh Từ thật sự chết trong vụ rơi máy bay ấy, và tất cả chỉ là ảo giác của ?
Ánh mắt Trình Dự An dần tối đi.
Đúng lúc này, quản gia gõ cửa thư phòng:
“Chủ tịch, có người tìm ngài.”
Anh khẽ nhíu mày. Ở Pháp không có bè, ai lại tìm mình?
Khi xuống lầu, vừa thấy bóng dáng quen thuộc ngồi trên sofa, thoáng nghĩ mình lại mơ.
Nhưng rồi tự giễu — quả nhiên là ảo giác, vì người đứng dậy chính là hôm trước nhận nhầm — Mạnh Dung Dung.
Mạnh Dung Dung thấy xuống, cũng đứng lên:
“Trình tiên sinh, chuyện lần trước là do tôi chưa hiểu rõ hình, nên hôm nay đến đây để xin lỗi.”
Trình Dự An lắc đầu:
“Chuyện hôm trước là tôi quá đường đột, nên phải là tôi xin lỗi mới đúng.”
Sau khi khách sáo vài câu, mới hỏi lý do tới tìm.
Mạnh Dung Dung nghiêm túc:
“Là thế này, trước khi mất, chị họ tôi từng gửi cho tôi một đoạn ghi âm trăn trối, trong đó có vài lời liên quan đến .”
Cô ngập ngừng phản ứng của , dò hỏi:
“Anh có muốn nghe ngay không?”
Trình Dự An vẫn đứng nguyên tại chỗ, cứng ngắc gật đầu.
Rất nhanh, mở ghi âm trên điện thoại. Sau vài tiếng ồn, giọng quen thuộc và xa cách ấy vang lên qua loa ngoài.
“Trình Dự An, khi nghe những lời này, có lẽ tôi đã rời khỏi thế giới này.
Tôi biết là người đã trọng sinh, không hiểu vì sao không chịu nhận tôi, thậm chí hết lần này đến lần khác tôi tổn thương, khiến tôi nhiều lúc nghi ngờ, rốt cuộc người tôi ở kiếp trước có thật hay không.
Nhưng bây giờ thì không còn quan trọng nữa… bởi tôi sắp chết rồi.”
Mạnh Thanh Từ khẽ , trong giọng lộ ra sự buông bỏ và nhẹ nhõm:
“Kiếp trước là tôi có lỗi với trước, khi đó tôi quá bướng bỉnh, cũng không , cho nhiều tổn thương.
Vì thế, kết cục ấy coi như là tôi đáng phải nhận.
Kiếp này, tôi vốn định bù đắp thật tốt cho , thật nhiều… hiển nhiên, không muốn nhận sự bù đắp ấy. Tôi cũng không sao.
Những tổn thương ra cho tôi, coi như là tôi trả nợ .
Trình Dự An, chúng ta coi như đã thanh toán xong.
Sau này hãy sống thật tốt, đừng vì tôi mà dừng lại nữa.
Nếu có kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại.
Chúng ta không hợp.”
Đoạn ghi âm kết thúc, sự im lặng vẫn kéo dài như thể cả thế kỷ đã trôi qua.
Cuối cùng, Trình Dự An mới khẽ cất lời:
“Phiền gửi cho tôi bản ghi âm này không?”
Mạnh Dung Dung hơi sững lại, rồi gật đầu:
“Tất nhiên là .”
Trước khi rời đi, Trình Dự An mượn điện thoại của , nhắn lại một đoạn cho Mạnh Thanh Từ — như một lời hồi đáp gửi đến ở nơi thiên đường.
Sau khi Mạnh Dung Dung rời đi, Trình Dự An co mình ngồi dưới sàn, liên tục mở đi mở lại đoạn ghi âm ngắn ngủi ấy.
“Anh hãy sống thật tốt, đừng vì em mà dừng lại nữa…”
“Chúng ta… không hợp nhau…”
Không hợp sao?
Rõ ràng họ đã từng nhau sâu đậm đến thế, mà vẫn cứng rắn bỏ lỡ nhau hết lần này đến lần khác.
Có lẽ… họ thật sự không hợp.
Nghĩ tới đây, các khớp ngón tay phải của Trình Dự An truyền đến một cơn đau thấu xương.
Anh cúi xuống mới phát hiện móng tay đã bấu sâu vào lòng bàn tay, những giọt máu đỏ sẫm theo đường chỉ tay rơi xuống nền gạch, nở thành một chuỗi hoa hồng thẫm màu.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ bỗng trở nên chói tai.
Hơi lạnh ẩm ướt len qua khe cửa kính chưa khép chặt, như một bàn tay khổng lồ từ địa ngục bao trùm lấy , bóp nát từng mảnh nhỏ.
Mỗi mảnh vỡ đều in hình bóng Mạnh Thanh Từ ở những thời khắc khác nhau —
Cô đi ngang sân bóng rổ thời cấp ba cùng học,
Cô dâu mặc váy cưới từ từ bước về phía trong ngày tốt nghiệp đại học,
Cô của kiếp trọng sinh khóc òa lao vào lòng ,
Và cuối cùng… là với đôi mắt trống rỗng, quay lưng bước về phía sân bay.
Bạn thấy sao?