Đàm Nhiễm ôm chặt chiếc gối, mặt vùi sâu vào trong gối mềm.
Gối mềm ban đầu có thể nén đi tiếng khóc của rồi cũng chẳng nén nữa, khóc rất lâu, cứ ôm lấy chiếc gối nức nở, tựa ôm lấy bi thương trong cõi lòng.
Mộ Đức Long vẫn đứng đó, lặng yên trốn vào trong chăn gối.
Cô chỉ khóc, không hề oán than hay trách móc, cũng chẳng có tức giận. Nhưng trong tiếng khóc của lại oái oăm, thê thái thật rõ những uất ức tột cùng, mồ hôi xuất ra, lấm tấm trên mái tóc, mồ hôi cùng nước mắt thi nhau chảy ra.
Đàm Nhiễm nấc một tiếng, cả người đau điếng run rẩy một cái, đôi vai không ngừng run lẩy bẩy trong chiếc chăn bông.
Sau cùng, Đàm Nhiễm thiếp đi, khi không còn cất ra tiếng nức nở nữa, tay vẫn còn đó ôm chặt chiếc gối, mặt vùi vào gối mềm đã ướt đẫm một vũng sẫm màu.
Mộ Đức Long mới chậm rãi ngồi xuống bên giường, bàn tay to di chuyển, nắm lấy chiếc gối mềm đang ôm gỡ ra.
Lấy ra chiếc gối, gương mặt Đàm Nhiễm lấm tấm mồ hôi, mái tóc bết dính loạn trên vầng trán, những sợi tóc bám lên đôi gò má, đôi mi cong dài màu ngà nhắm nghiền, ướt nhoè hạt nước mắt. Mộ Đức Long đặt chiếc gối ướt đẫm nước mắt sang một bên, bàn tay to chậm rãi vén ra sợi tóc bám trên gò má.
Hàng mi ướt nhoè run run, Đàm Nhiễm nhíu nhẹ lông mày, trong giấc ngủ không còn ý thức, khoé miệng mếu máo bậm lại.
Giấc ngủ cũng chẳng an yên với Đàm Nhiễm, nhăn nhó, mếu máo lại muốn khóc.
Mộ Đức Long kéo lại chiếc chăn ngay ngắn, nhăn nhó trong giấc ngủ, hai mi mắt cứ không ngừng run, giọt nước mắt nóng hổi theo khoé mắt chảy ngược xuống vành tai.
Không gian yên tính đến lạ, chỉ còn tiếng hít thở cay đắng trong giấc ngủ của Đàm Nhiễm, lúc này mới thấy một chút không nỡ trên ánh mắt Mộ Đức Long.
Tay vuốt mái tóc ướt đẫm trên trán Đàm Nhiễm, lau đi những hạt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán, bàn tay to hạ xuống che lên mi mắt đang run run của Đàm Nhiễm.
Mắt phủ lên một tầng ấm áp, hơi ấm từ lòng bàn tay của phủ lên đôi mắt sưng phù, dỗ dành đôi mi không ngừng run, Đàm Nhiễm dần cũng không còn mếu máo nữa.
Hơi thở nặng trĩu bỗng nhẹ hững, trở nên thật nhịp nhàng từng hơi sụt sịt bởi chớp mũi nghẹn tịt, Đàm Nhiễm chìm hẳn vào giấc ngủ sâu.
Trước khi tiềm thức nhấn chìm, cảm nhận một thoáng ôn nhu trên làn môi, và dường như có ai dỗ dành trên mi mắt.
Tiềm thức đưa Đàm Nhiễm trở về những ngày tháng vẫn còn bà Bảy ở Đài Cát Trắng.
Ngày đó, và bà Bảy cả ngày quây quần trong căn bếp, chuẩn bị bữa ăn cho mấy chục cái miệng người trong Đài Cát Trắng.
Cô nhỏ xíu, lon ton chạy qua chạy lại mỗi khi bà Bảy kêu.
"Nhiễm, lấy cho Bảy cái mui."
"Nhiễm ơi Nhiễm à, lấy cho Bảy cái bát nào."
"Nhiễm, lấy cho Bảy cái nồi đi."
Lúc ấy bà Bảy theo thói quen chỉ tay lên tủ đựng nồi chảo, chiếc tủ rất cao, Đàm Nhiễm nhanh chóng leo lên ghế gỗ, đứng những cái nồi to, không biết bà Bảy đang chỉ cái nồi nào.
"N... Nồi... Nồi n... Nào ạ?"
Bà Bảy xoay đầu , bé dù đã đứng trên ghế gỗ, nhón chân với tay vẫn không với tới những chiếc nồi, những chiếc nồi có khi còn to hơn cả con bé, thế con bé vẫn hỏi bà cần chiếc nồi nào, bé sẽ cố gắng với tay để lấy cho bà.
Bảy liền , lẩm cẩm đứng dậy.
"Thôi để Bảy tự lấy."
Đàm Nhiễm đứng trên chiếc ghế nhỏ, bà Bảy lẩm cẩm, bà Bảy có chiếc lưng gù cong xuống vì thời gian, bà Bảy tự mình lấy đồ, bé liền ủ rũ cúi mặt.
Nhìn bé cúi đầu, bà Bảy đặt chiếc nồi sang một bên, vung tay đánh vào lưng Đàm Nhiễm một cái thật nhẹ.
"Nào, thẳng lưng lên."
Bà Bảy dịu dàng .
"Không có rút rút người như , phải thẳng lưng lên, nếu không sau này con sẽ gù lưng xấu xí giống như bà Bảy đó."
Đàm Nhiễm gương mặt nhăn nheo của bà Bảy, những đóm đồi mồi trên làn da tượng trưng cho thời gian cuộc đời con người, những nếp nhăn vì sớm hôm cực nhọc.
"Bảy... Bảy... Không... Không xấu..."
Đối với Đàm Nhiễm, bà Bảy là sự dịu dàng nhất, Đàm Nhiễm chưa bao giờ thấy dáng vẻ cặm cụi gù lưng này là xấu xí, Đàm Nhiễm chỉ thấy bà Bảy thật ân cần, lắng lo cho , thương thật nhiều.
"Bảy... Bảy... Thương Nhiễm... B... Bảy rất... Rất... Dịu dàng."
So với những kẻ tay chân lành lặn ngoài kia, chưa từng cho Đàm Nhiễm một cái ôm ấp áp, chỉ có Bảy là dịu dàng, đùm bọc Đàm Nhiễm trong vòng tay.
Bà Bảy lại , bàn tay đầy vết chai sạn xoa xoa mái đầu Đàm Nhiễm.
"Nếu mà con thương Bảy thì phải thật ngoan ngoãn, ăn cho chóng lớn, lớn rồi sẽ dễ dàng giúp Bảy lấy cái nồi, nhé?!"
"D... Dạ."
Đàm Nhiễm có tài nấu ăn ngon là vì học theo bà Bảy, bà Bảy dành cả cuộc đời trong căn bếp Đài Cát Trắng, dường như món ngon nào Bảy cũng .
Bà Bảy dạy Đàm Nhiễm nấu những món ăn ngon, đôi tay già nua nhăn nheo đầy đóm đồi mồi nắm lấy đôi tay trẻ thơ, dạy cho Đàm Nhiễm từng chút một.
"Nhiễm, cắt chanh phải cắt như thế này, mới vắt nhiều nước."
"Tùy vào món ăn mà con nấu, củ hành tây sẽ có hình dạng khác nhau. Nhưng mà chỉ cắt hành tây đơn giản thôi sẽ không có gì mới lạ, con nên..."
"B... Bông... Hoa."
Đàm Nhiễm nhoe ra nụ , tay cầm lên chiếc bông hoa bằng củ hành, tay còn lại cầm lên chiếc lá.
"C... Cái lá..."
Bà Bảy phì , con bé này học hỏi rất nhanh a, hoàn toàn không có ý kiến gì với bà Bảy, bất cứ chuyện gì con bé cũng theo bà Bảy mà .
"Phải rồi, như thế vào liền thấy thú vị hơn đúng không?"
Bà Bảy bếp để sống, bếp cũng là thú vui của bà Bảy, mỗi món ăn bà Bảy nấu đều trang trí rất xinh đẹp.
Căn bếp nhỏ lại tràn ngập tiếng của hai bà cháu, đong đầy thương của một người già không con không cháu, một đứa trẻ không mẹ không cha.
Dạy Đàm Nhiễm nấu ăn, bà Bảy cũng dạy cho Đàm Nhiễm cách người tử tế, dạy cho Đàm Nhiễm cách sống ở Đài Cát Trắng.
Bà Bảy phụ trách việc bếp nút, mỗi tuần bà Bảy sẽ đi ra ngoài mua nguyên liệu, ban đầu, Đàm Nhiễm không đi theo, vào khoảng tám tuổi, Đàm Nhiễm mới bà dắt đi mua sắm, cho tận hưởng thế giới bên ngoài một chút.
Những lúc chợt dừng chân ngắm chiều tà tản mạn, mặt trời đỏ chót phía chân trời.
Bảy cùng bé nắm trời chiều, dạy cho về cuộc đời.
"Để một người tốt thì thật sự rất khó, bởi người ta chỉ vào những lúc con sai để đánh giá cả con người của con. Trăm lần tốt chẳng ai hay, một lần sai thiên hạ liền bình phẩm, cho nên con cũng không cần phải nhân hậu, chỉ cần tử tế với những ai tử tế với con."
"Đối nhân xử thế có qua trả lại, không cần phải nhân hậu với tất cả mọi người, chúng ta là con người, không phải là thánh thần mà bao dung với tất cả. Lòng bao dung là để con có thể sống, quan trọng nhất là để bản thân con có thể sống sót, hiểu không?"
Những khi ấy, trong đôi mắt bé thơ của Đàm Nhiễm sẽ khắc sâu hình dáng gầy gò gù lưng, cặm cùi cả cuộc đời của bà Bảy.
Mái tóc bà Bảy màu muối tiêu, búi thành một búi thấp sau đầu, tay cầm chiếc gậy gỗ, gương mặt hiền hậu dày đặt nếp nhăn, đứng ngắm mặt trời lặn.
Mặt trời chiếu rọi, in bóng một già một non lên mặt đất.
Càng về sau, mái đầu bà Bảy càng bạc trắng, cái lưng gù càng thêm thấp xuống, đôi tay chai lỳ nhăn nheo mỗi khi cầm đồ vật đều run run.
Đàm Nhiễm đã tự nhủ, bản thân phải lớn mau một chút, phải lớn nhanh hơn nữa để có thể phụ giúp bà Bảy nhiều hơn.
Cho đến năm mười sáu tuổi, Đàm Nhiễm giờ đây đã có thể nấu thật nhiều món ăn ngon, hiểu rất nhiều đạo lý, đồng nghĩa với việc bà Bảy chẳng còn ở bên cạnh Đàm Nhiễm nữa.
Bà Bảy bệnh nặng, những ngày cuối đời nằm liệt trên giường, Đàm Nhiễm như đứa ngốc ngồi bên giường trông chừng bà, đôi bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay già nua của bà Bảy.
Nâng niu những đốm đồi mồi trên mu bàn tay bà Bảy, xoa xoa rồi lại thổi thổi không ngừng, cố gắng sưởi ấm bàn tay của bà.
Bà Bảy yếu lắm, hơi thở nhẹ tênh lồng ngực còn chẳng nhấp nhô, đôi mắt Bảy nhắm nghiền chờ giấc ngủ ngàn thu ập đến.
Giây phút cuối cùng, Bảy dặn dò Đàm Nhiễm.
"Bất luận... Có thế nào đi nữa... Nhiễm Nhiễm cũng phải sống thật tốt, nếu không... Bà Bảy sẽ buồn lắm..."
Đàm Nhiễm cố gắng nắm níu bàn tay bà Bảy, hết hôn rồi lại dụi dụi gương mặt vào lòng bàn tay bà Bảy, bởi biết rõ đây sẽ là lần cuối níu bàn tay già nua đầy nếp nhăn này.
Đêm đó, Đàm Nhiễm không nhịn oà oà khóc, khóc nức nở như một đứa trẻ mất mẹ, khóc đến khi mệt nhoài ngục trên giường ngủ thiếp đi.
Lạ lùng thay, đêm đó bà Bảy bỗng nhiên lại khoẻ hẳn, thậm chí còn có thể bước xuống giường, đi vào bếp.
Bà Bảy vào bếp nấu một bát cháo thơm lừng, sau đó cầm một chiếc áo khoác, đắp lên đôi vài con nhỏ ngủ gục trên giường, cuối cùng, bà Bảy nằm lên giường, bàn tay già nua đặt lên mái đầu Đàm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm bé nhỏ của bà, ngủ thật ngoan.
Sáng hôm ấy, Đàm Nhiễm ngốc đầu dậy, bàn tay bà Bảy đặt trên mái đầu rơi phịch xuống đệm.
Đàm Nhiễm đẫn người ra một lúc, người bà đã dịu dàng nhắm mắt ngủ say, run rẩy nắm lấy tay bà đặt lên mái đầu chính mình, cố gắng lay lay tay bà xoa xoa mái đầu.
"B... Bảy..."
Cô thấp thỏm kêu, đôi mắt tròn xoe ngắm gương mặt dịu dàng đang nhắm mắt ngủ, lần này Bảy không đáp lại nữa, bởi giấc ngủ này sẽ kéo dài muôn nghìn năm.
Bảy đi rồi.
Hôm ấy Đàm Nhiễm khóc mãi, đau đến nỗi còn chẳng thể kêu gào, chỉ biết nấc nghẹn đứng người đã nằm yên tĩnh lặng, buổi sáng, người ta đến đem Bảy đi, vẻn vẹn ba tiếng sau, người ta mang về cho Đàm Nhiễm một hũ gốm sứ đựng tro tàn.
Bảy đi rồi.
Đàm Nhiễm hôm ấy, bát cháo mãi cũng chẳng dám ăn, đến một đêm, lại sợ cháo thiêu sẽ hư mất, Đàm Nhiễm vội vàng cầm thìa, cặm cụi húp bát cháo ấy.
Húp một thìa, nước mắt lại trào ra hai dòng, nhĩu giọt tí tách xuống bát cháo.
Hồi quang phản chiếu, bà nấu cho bát cháo thật ngon.
Hi vọng Nhiễm Nhiễm của Bảy có thể ngừng đau lòng, ăn xong rồi lại sống tiếp.
Tự mình bước đi trên quãng đường còn lại, quãng đường đời về sau, chẳng còn có Bảy nữa.
Đàm Nhiễm chìm trong giấc ngủ say, giấc mơ tiếc nuối về bà Bảy, người nuôi chỉ vẻn vẹn mười một năm, không quá dài lại là mẹ của cả cuộc đời.
Ấy mà, tiếc nuối sao, một lần cũng chưa kịp gọi bà Bảy một tiếng.
Đàm Nhiễm nhăn chặt lông mày, kẹt lại trong giấc ngủ, hai hàng nước mặt chảy ngược, miệng hé mở, mấp mấy kêu lên một tiếng thật nhỏ.
"Mẹ ơi..."
Còn tiếp...
(P/s Khóc đi, hãy khóc đi, tui khóc ụ ụ thì các cũng phải khóc hụ hụ.)
_ThanhDii
Bạn thấy sao?