Em kế đã lợi dụng lúc tôi không có ở nhà để chiếm căn phòng của tôi.
Để duy trì hình tượng con duy nhất, ta với mọi người rằng tôi chỉ là một đứa con riêng.
Cô ta hỏng máy hát đĩa của bà ngoại tôi, và tôi đã tát ta một cái, cầu ta biến đi.
Bố tôi đến cầu xin giúp ta, tôi bảo ông ta cũng biến đi luôn.
Em kế của tôi, Lục Thanh Thanh, là một ngôi sao nhỏ khá nổi tiếng, chuyên dùng hình tượng tiểu thư nhà giàu để quảng bá bản thân, thu hút không ít người hâm mộ.
Gần đây, ta vừa quay một bộ phim thần tượng ngôn , đóng vai thứ ba là một hoa khôi ngây thơ trong trường học.
Sau khi phim lên sóng, không hiểu sao nó bỗng nhiên nổi đình nổi đám, và các hợp đồng quảng cáo, show truyền hình, kịch bản phim tới tấp kéo đến.
Lục Thanh Thanh đã lợi dụng lúc tôi không có nhà để chọn tham gia một chương trình thực tế tên là “Cuộc sống của ngôi sao,” ghi hình suốt nửa tháng.
Cả ngày chương trình quay livestream ngay tại nhà, tương tác trực tiếp với khán giả qua các bình luận.
Lúc đó, tôi đang đi công tác ở nước ngoài, không thể về ngay, mà tôi thì từ trước tới giờ không bao giờ xem mấy chương trình giải trí, vì tôi rất bận rộn. Cô ta chắc mẩm rằng tôi sẽ không phát hiện ra hành tự ý của ta.
Nhưng thực tế là khi chương trình mới bước vào nhà thì đã có người báo cho tôi biết. Không xin phép mà dám để người lạ vào nhà tôi, ta quả là kiêu ngạo.
Vào ngày chương trình phát sóng, máy quay bắt đầu từ cổng khu biệt thự, nơi có cảnh quan yên tĩnh, khuôn viên đẹp đẽ, trông rất đắt đỏ. Khán giả trên bình luận đã không tin vào mắt mình:
“Đây là khu biệt thự thật sao? Nếu sống ở đây một lần trong đời thì chết cũng không tiếc!”
Người bình luận trên viết: “Tôi đồng ý với ở trên! Tôi quyết định rồi, sẽ cố gắng kiếm tiền để trước khi chết có thể sống ở đây.”
Người khác đáp: “Không phải tôi muốn nản lòng, chỗ này dù có tiền cũng chưa chắc đã sống vào đâu. Theo cách các thì Lục Thanh Thanh có thể sống ở đây, đúng là thân phận tiểu thư nhà giàu của ấy không phải tầm thường.”
“Cảm ơn Lục tiểu thư đã cho tôi cơ hội này để thỏa mãn đôi mắt! Không thể sống ở đây, chỉ cần thôi cũng đã mãn nguyện rồi.”
“Cảm ơn Lục tiểu thư đã để chúng ta thấy khung cảnh nơi ấy từng ở.”
Đoàn quay phim cũng ngạc nhiên không kém những khán giả trên mạng, suốt đường vào miệng họ cứ há hốc vì kinh ngạc.
Máy quay theo sát bước chân của đoàn, dừng lại trước cửa nhà tôi. Lục Thanh Thanh mặc một chiếc váy liền màu trắng, trang điểm tinh tế, đứng mỉm ở cửa.
Cô ta vẫy tay chào trước ống kính: “Chào mọi người! Rất vinh dự tham gia chương trình thực tế này, để mọi người có thể hiểu rõ hơn về tôi. Hy vọng mọi người sẽ quý tôi hơn nhé!”
Tôi nhếch miệng, cảm thấy có chút ghê tởm. Thật là giả tạo.
Đoàn chương trình không hiểu rõ như tôi, tiến lên không ngớt lời khen ngợi ta.
Khán giả trên mạng cũng đang khen: “Lục Thanh Thanh quả nhiên là tiểu thư nhà giàu, từ cử chỉ đến hành đều rất thanh lịch. Lục Tiểu thư thật là dễ thương, không giống chút nào mấy tiểu thư kiêu ngạo trong phim!”
“Tôi chính thức hâm mộ rồi, chỉ vì thái độ của ấy.”
Lục Thanh Thanh thấy những lời khen từ khán giả, càng tươi rạng rỡ hơn: “Mọi người đi theo tôi vào nhà nhé!”
Bố mẹ tôi cũng đang ở nhà, chờ để chào hỏi mọi người. Đạo diễn hơi ngại ngùng hỏi: “Thanh Thanh này, chúng tôi đến nhà quay, có phiền gì không?”
Lục Thanh Thanh trả lời: “Không đâu, bố mẹ tôi rất hoan nghênh mọi người. Họ rất tốt, đừng lo.”
Sau khi nhận sự khẳng định của Lục Thanh Thanh, đạo diễn yên tâm. Máy quay theo sau ta bước vào nhà tôi.
Bố tôi và mẹ kế bước ra, tươi như hoa. Nhìn ba người họ, trông như một gia đình hạnh phúc viên mãn. Tôi tắt máy tính, không muốn xem nữa. Sắp đến giờ ăn cơm rồi, xem mấy thứ này chỉ giảm khẩu vị thôi.
Ban đầu, họ không hỏi ý kiến tôi mà tự ý cho người vào nhà quay phim.
Tôi nghĩ tránh phiền phức thì cứ để yên .
Nhưng Lục Thanh Thanh thực sự rất liều lĩnh.
Đến ngày thứ ba, tôi đã nhận một cuộc điện thoại mật báo.
Giọng của bà Trương đầy bực bội, vừa gấp gáp vừa tức giận: “Tiểu thư ơi, Lục Thanh Thanh đã dọn vào ở trong phòng của rồi! Tôi đã cố ngăn lại không . Ông Lục còn cảnh cáo tôi đừng có nhiều lời. Xin lỗi tiểu thư, là tại tôi vô dụng, không giữ phòng cho .”
Bà Trương là người từng phục vụ ở nhà cũ của gia đình giàu có, ông ngoại tôi đã chuyển bà ấy sang để chăm sóc mẹ tôi. Bà ấy đã tôi lớn lên từ bé, tôi biết bà ấy rất thương tôi vì bị nhà họ Lục bắt nạt.
Tôi nhẹ nhàng an ủi bà: “Bà Trương, không sao đâu, bà đã rất tốt rồi. Chuyện còn lại để tôi tự lo. Bà không cần phải bận tâm gì nữa.”
“Bảo vệ bản thân mình nhé, tôi sẽ về trong vài ngày nữa.”
Sau khi trấn an bà Trương, tôi cúp máy và mở máy tính lên.
Tôi tìm đến chương trình thực tế mà Lục Thanh Thanh đang tham gia. Đúng lúc thấy ta ở trong phòng của tôi, tùy tiện lục lọi đồ đạc của tôi, còn lăn lộn trên giường của tôi.
Cô ta mời mọi người bước vào không gian riêng của tôi:
“Đây là phòng tôi đã ở hơn hai mươi năm rồi. Từ nhỏ, tôi rất thích ngồi ở cửa sổ lớn để đọc sách. Ồ, chiếc dây chuyền này là quà sinh nhật tôi nhận năm ngoái.”
Tôi Lục Thanh Thanh, ta đang cầm đồ đạc của tôi khoe khoang trước ống kính, trong lòng dấy lên một cơn giận dữ.
Những món đồ đó là quà từ mẹ tôi, từ ông ngoại tôi, và những người thân khác tặng. Tôi rất trân trọng chúng, mà ta dám tùy tiện ném qua ném lại như thế. Làm sao ta có thể ?
Mặc dù tôi rất muốn ngay lập tức trở về để tính sổ với ta, lý trí bảo tôi rằng không thể – ít nhất là bây giờ chưa thể.
Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, đưa tay tắt máy tính. Sau đó, tôi nhấn nút gọi nội bộ, gọi trợ lý Lily tới và cầu mọi người đẩy nhanh tiến độ:
“Tôi cho mọi người một tuần để hoàn thành dự án hợp tác này. Một tuần nữa tôi phải về nước.”
Phó trợ lý nghe xong, vẻ mặt như đưa đám, cũng không dám phản đối. “Thưởng sẽ gấp đôi,” tôi thêm vào. Vừa dứt lời, Lily lập tức trở nên phấn khích như tiếp thêm năng lượng.
Lily vui vẻ đi truyền đạt thông tin. Với sự khích lệ của tiền thưởng, cả nhóm dự án việc hăng hái hết sức. Một tuần sau, tôi đứng trước cửa nhà. Tôi bỗng cảm thấy rất mong đợi phản ứng của họ khi thấy tôi. Chắc chắn sẽ rất thú vị.
Tôi kéo vali, từ từ đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng đang tâng bốc hoành tráng bỗng dừng lại ngay khi họ thấy tôi.
Nụ của Lục Thanh Thanh đông cứng trên mặt, có lẽ ta không ngờ rằng, thay vì trở về sau một tháng như dự định, tôi đã về trước nửa tháng.
Đoàn chương trình tôi, rồi lại Lục Thanh Thanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau nhiều năm việc, tôi đã có khí chất riêng của mình, và khuôn mặt lạnh lùng của tôi tạo ra một áp lực rất lớn.
Khán giả trên mạng bắt đầu đoán về thân phận của tôi:
“Người đẹp này là ai ? Khí chất đáng sợ quá. Ủa, sao tôi thấy ấy quen quen nhỉ?”
Một người trên mạng nhắc nhở: “Đây chẳng phải là trong bức ảnh trên đầu giường của Lục Thanh Thanh sao?”
“Ồ, tôi nhớ rồi! Lục Thanh Thanh từng này là chị của ấy.”
“Nhưng Lục Thanh Thanh không phải là con một sao?”
“Đúng rồi, ấy từng chị là con riêng mà.”
Tôi thấy dòng bình luận đó và bật khẽ. “Con riêng”?
Lục Thanh Thanh đúng là dám thật đấy. Tôi liếc ta một cách đầy ẩn ý, không gì. Lục Thanh Thanh bắt đầu hoảng loạn, sợ tôi sẽ vạch trần ta, nên nhanh chóng lên tiếng trước:
“Chị à, chị về rồi!”
Tôi không đáp lại, chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm .
Đúng lúc đó, bà Trương bước ra, lớn tiếng gọi:
“Đại tiểu thư, về rồi!”
Giọng bà ấy rất lớn, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “đại tiểu thư.”
Cả đoàn chương trình đều sững lại.
Trên phần bình luận, vốn dĩ đang có nhiều người mắng tôi là “con riêng” không biết điều, chửi mẹ tôi hoại gia đình người khác, cũng dừng lại khi nghe lời của bà Trương.
Rồi phần bình luận bùng nổ:
“Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Đại tiểu thư? Đây có phải là bà Trương mà tôi đã thấy vài ngày trước không? Thái độ của bà ấy đối với Lục Thanh Thanh và ‘con riêng’ này khác nhau quá mà?”
Một người khác : “Ai là con riêng còn chưa biết đâu nhé!”
“Cũng đúng, fan cuồng của Lục Thanh Thanh đúng là quá nhiều, khen không suy nghĩ.”
“Nhìn khí chất của này so với Lục Thanh Thanh mà xem… Ồ, không thì thôi, đúng là khác xa thật.”
Tôi cúi xuống thay đôi dép mà bà Trương đã đưa cho.
Trong khi tôi thay giày, bà Trương nhiệt rì rầm bên cạnh, hỏi tôi có mệt không, có khát nước không.
Tôi lần lượt trả lời, rất ôn hòa.
Sự khác biệt trong thái độ của bà ấy trước và sau quá rõ rệt, tôi vẫn cảm thấy như là chưa đủ.
Tôi kéo vali, dưới ánh mắt của máy quay, chậm rãi bước đến trước cửa phòng mình.
Tôi đẩy cửa ra, bên trong đã không còn là phòng tôi quen thuộc nữa.
Ga trải giường đã bị thay, thảm cũng bị thay, đồ trang điểm trên bàn trang điểm cũng không còn là của tôi.
Tôi không bước vào, chỉ xoay người xuống bà Trương dưới lầu, hỏi một cách đầy ẩn ý:
“Bà Trương, ai đã vào phòng tôi? Ai đã vào đồ của tôi?”
Bà Trương rất hiểu ý, lớn tiếng trả lời:
“Là Lục tiểu thư . Cô ấy khăng khăng phòng đó là của ấy, đồ đạc cũng là của ấy, tôi không thể ngăn cản.”
Tôi giữ khuôn mặt lạnh lùng ra lệnh:
“Tìm hai người, vứt hết đồ của ta ra ngoài. Quét dọn sạch sẽ phòng tôi từ trong ra ngoài. Còn nữa, vứt luôn cái giường đi, mua cái mới.”
Tôi dừng lại một chút, đối diện với ánh mắt đầy oán hận của Lục Thanh Thanh, chậm rãi :
“Tôi thấy bẩn.”
Bạn thấy sao?