Em Gái Tôi Là [...] – Chương 2

Xuống xe, Tề Tư Nguyệt có người đàn ông đụng vào em.

 

Tôi bình thản hỏi:

 

“Muốn báo cảnh sát không?”

 

Em lặp lại lời y hệt kiếp trước.

 

“Được.” Tôi trả lời.

 

“Chị không khuyên em à?” Em ngạc nhiên, “Chị, em vừa bị quấy rối đấy.”

 

Em biết tính tôi, luôn ghét cái ác.

 

Tôi nhạt:

 

“Không phải em hắn không cố ý sao?”

 

“Đúng, đúng, hắn không cố ý.” Em gượng.

 

Chúng tôi mỗi người một ngả.

 

Về công ty, tôi lập tức xin chuyển vào ký túc xá.

 

Tôi muốn tránh xa em mình càng xa càng tốt.

 

Ngày chuyển đi, tôi gặp Tề Tư Nguyệt trên cầu thang.

 

Khuôn mặt em đỏ bừng, ánh mắt long lanh nước.

 

“Vừa đi xe buýt số 18 về?” Tôi hỏi.

 

Em lúng túng:

 

“Ừ.”

 

Kể từ hôm đó, em viện cớ nhường xe cho tôi, còn em đi xe buýt mỗi ngày.

 

Tôi em, chỉ cảm thấy buồn nôn.

 

Khi bước qua em, tôi ngửi thấy mùi vị mà người trưởng thành ai cũng quen thuộc.

 

Tôi nhíu mày không gì.

 

Kể từ đó, chúng tôi hầu như không liên lạc.

 

Nửa tháng sau, em gọi điện cho tôi, giọng quen thuộc xa lạ:

 

“Chị, đến đồn cảnh sát đón em đi.”

 

—--------------

 

Ngay trong giờ nghỉ trưa, tôi đã nghe đồng nghiệp bàn tán về một sự việc nóng hổi.

 

Một vụ cưỡng hiếp xảy ra trên xe buýt tuyến 18.

 

Không ngờ, nhân vật chính trong câu chuyện lại là Tề Tư Nguyệt và Trương Khải Bác.

 

Hóa ra, Tề Tư Nguyệt và Trương Khải Bác hàng ngày cố cùng lên một chuyến xe, tìm kiếm cảm giác kích thích, tự cho rằng không ai phát hiện ra.

 

Thế , hôm nay xe buýt đột ngột phanh gấp, đúng lúc Tề Tư Nguyệt đang trong tư thế thoải mái mà không nắm chặt tay vịn, ngã nhào xuống đất.

 

Hành vi thô thiển giữa hai người hoàn toàn bị lộ trước mọi người.

 

Một số hành khách tốt bụng tưởng rằng Tề Tư Nguyệt bị cưỡng hiếp, lập tức báo cảnh sát.

 

Trương Khải Bác giải thích rằng hai người là người .

 

Nhưng vì sợ bị mắng là “đồ lẳng lơ,” Tề Tư Nguyệt vội phủ nhận quan hệ với Trương Khải Bác, khóc lóc mình bị cưỡng hiếp.

 

Trương Khải Bác nổi giận, giáng cho ta mấy cú và chửi:

 

“Đồ lăng loàn.”

 

Sau đó, hắn nhân lúc mọi người không ý mà bỏ chạy.

 

Tề Tư Nguyệt bị đưa về đồn cảnh sát.

 

Cô ta khăng khăng rằng mình bị ép buộc, sợ hãi nên không dám phản kháng.

 

Cảnh sát kiểm tra camera giám sát các ngày trước đó, phát hiện Trương Khải Bác hàng ngày đều quấy rối ta.

 

Ánh mắt Tề Tư Nguyệt bỗng trở nên hoảng loạn, liền bịa chuyện:

 

“Tôi bị ép buộc.”

 

“Hắn ta chụp ảnh uy hiếp tôi, bắt tôi mỗi ngày phải phối hợp, nếu không sẽ công khai ảnh.”

 

“Tuyến xe buýt đó là phương tiện duy nhất để tôi đi . Nếu lỡ chuyến xe này, tôi sẽ đi muộn. Tôi cũng không có phương tiện khác, vì xe bị chị tôi lấy đi.”

 

Thấy ánh mắt nghi ngờ của cảnh sát, Tề Tư Nguyệt giận dữ gào lên:

 

“Chẳng lẽ một như tôi lại chuyện này giữa ban ngày ban mặt? Tôi thật sự bị hắn ép buộc!”

 

Cảnh sát biết ta dối, không có bằng chứng xác thực, đành chờ bắt Trương Khải Bác để điều tra thêm.

 

Sự việc hôm nay đã lan truyền khắp mạng xã hội.

 

Tề Tư Nguyệt không dám đi xe buýt nữa, sợ bị nhận ra và bàn tán.

 

, ta gọi điện cho tôi.

 

Tôi nhạt, giả vờ bất lực:

 

“Xe đã để lại cho em rồi, giờ chị không có xe, không đến đón em .”

 

Chìa khóa xe tôi để lại cho ta, ta vẫn chọn đi xe buýt.

 

Đó là lựa chọn của ta.

 

Hậu quả phải tự chịu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...