Tôi choáng váng một lúc, cúi xuống vật cứng rơi dưới chân mình.
Đó là một chai nhựa, bên trong chứa chất lỏng màu vàng nhạt không rõ là gì.
Tôi bất lực co người lại, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
May mà sau khi ném hết túi đồ bẩn thỉu, gã kia đã bỏ đi.
Tôi yếu ớt đập cửa, giọng mệt mỏi:
“Mở cửa đi, hắn ta đi rồi.”
Tề Tư Nguyệt vẫn không yên tâm:
“Thật không?”
Tôi tựa đầu vào cửa:
“Thật.”
Cô ta qua mắt mèo rất lâu, xác nhận đi xác nhận lại, rồi mới chịu mở cửa.
Cô ta đỏ mắt, người run rẩy, trông như bị dọa sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.
Dù toàn thân đau nhức, sau đầu nhói lên, tôi cũng không nỡ trách móc ta.
Giờ đây, khi đã thấu bản chất thật của ta, tôi mới nhận ra sự nhân nhượng của mình trước kia thật nực .
Tề Tư Nguyệt thúc giục:
“Chị, mau giúp em.”
Tôi tắt máy tính việc, vươn vai, vẫy tay chào đồng nghiệp ra về:
“Không đâu, hôm nay chị phải thêm đến khuya. Khi nào có thời gian rồi tính nhé.”
Tề Tư Nguyệt tức giận:
“Làm gì mà thêm, công việc quan trọng hơn em sao?”
“Chị không thấy trên mạng người ta đang mắng em khó nghe thế nào à?”
Tôi xoay ghế việc, giọng điệu giả vờ ấm ức:
“Sếp cần gấp, nếu không xong, chị bị đuổi việc mất.”
“Hôm nay chị bận cả ngày, không có thời gian lên mạng.”
“Người ta mắng em thế nào? Nói chị nghe xem.”
Tôi khẽ nhếch môi, cố nén sự thích thú khi nghe ta khổ sở.
“Chúng… chúng nó…”
Cô ta nghẹn lại, không nổi.
Nghiến răng, ta :
“Tự chị đi xem đi! Xong việc thì nhanh chóng quay video mắng lại chúng nó hộ em!”
Tôi gật đầu.
Nhưng tất nhiên là không gì cả.
Trước khi ngủ, tôi còn tắt tiếng mọi thông báo.
Sáng hôm sau, thấy tin nhắn liên tục từ ta, tôi chỉ trả lời nhạt nhẽo:
“Quên mất rồi.”
Tôi tiếp tục lấy lý do bận rộn và thêm để trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, Tề Tư Nguyệt cũng nhận ra tôi không muốn giúp.
Cô ta để lại một câu:
“Tề Tư Nhã, chị thay đổi rồi. Chị không giống trước kia nữa.”
Từ đó không phiền tôi nữa.
Nhìn câu trong khung trò chuyện, tôi lạnh.
Một người đã chết đi sống lại, sao có thể không thay đổi?
Vài ngày sau, cảnh sát tìm đến.
Họ rằng Tề Tư Nguyệt có khả năng đã bị bắt cóc.
—--------------
Người báo án là một người của Tề Tư Nguyệt.
Hôm đó, người này đến tìm ta.
Vừa hay bắt gặp Trương Khải Bác giả nhân viên giao hàng, đang gõ cửa nhà ta:
“Giao hàng đây.”
Không chút nghi ngờ, cửa mở ra.
Khi thấy rõ mặt Trương Khải Bác, sắc mặt Tề Tư Nguyệt tái nhợt.
Cô ta hoảng loạn muốn đóng cửa lại, đã quá muộn.
Trương Khải Bác nhanh chóng dùng chân chặn cửa, mạnh tay kéo mở, rồi túm lấy ta đang định chạy vào phòng, áp người ta vào tường.
Người nhận ra điều bất thường, cũng nhận ra khuôn mặt của Trương Khải Bác, vì sợ hãi, chỉ dám nấp vào góc không dám lên tiếng.
Tề Tư Nguyệt run rẩy toàn thân, cầu xin:
“Xin tha cho tôi, tôi không cố ý mà…”
Trương Khải Bác nở nụ lạnh, một tay bóp cổ, tay còn lại nắm chặt lấy đùi ta.
Hắn cúi sát tai ta thì thầm điều gì đó.
Khuôn mặt tái nhợt của Tề Tư Nguyệt chợt đỏ lên.
Trương Khải Bác bật ngạo nghễ, khoác tay lên cổ ta, lôi đi.
Người của ta lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát đến tìm tôi để hỏi một số chuyện, trong đó có mối quan hệ giữa Tề Tư Nguyệt và Trương Khải Bác.
Tôi lắc đầu, không biết.
Sau khi lấy lời khai xong, họ rời đi.
Bạn thấy sao?