Em Gái Tôi Là [...] – Chương 5

Cuối cùng, Tề Tư Nguyệt vẫn giống như kiếp trước, bị Trương Khải Bác bắt cóc.

 

Tình huống không khác là mấy.

 

Kiếp trước, vì trong video giám sát, ta không phản kháng khi đi theo hắn, nên cảnh sát nghi ngờ hai người có quen biết.

 

Tôi lúc đó quả quyết rằng ta bị đe dọa nên mới đi cùng hắn, nhất định là bắt cóc.

 

Khi tôi tìm thấy ta, tôi đã hỏi về chuyện này.

 

Cô ta đỏ mặt :

 

“Hắn ta đẹp trai quá mức, đẹp đến tàn nhẫn. Em chỉ mơ màng mà đi theo hắn thôi.”

 

Kiếp này, tôi không biết lý do có giống không.

 

Nhưng dù sao, điều đó cũng không liên quan đến tôi.

 

Kiếp trước, để tìm ta, tôi đã từ bỏ cơ hội thăng chức sau hai năm chờ đợi.

 

Thậm chí sau đó còn bỏ việc, đi khắp nơi tìm kiếm tung tích ta.

 

Vì quá lo lắng cho em, tôi nhiều lần bị lừa, mất gần hết tiền bạc.

 

Để tiết kiệm, mỗi ngày tôi chỉ ăn hai bữa cháo trắng với rau, ở trong những nhà trọ rẻ tiền tồi tàn.

 

Khi tìm ta, tôi đã tiêu sạch tiền tiết kiệm, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

 

Còn ta thì tự nguyện bị giam giữ.

 

Xem tòa nhà bỏ hoang như nhà, coi kẻ giam cầm và bạo hành mình là chồng.

 

Kiếp này, tôi sẽ không vì ta mà từ bỏ con đường của mình.

 

Cứ để ta bị trói buộc mãi với khuôn mặt điển trai đó đi.

 

Hai tháng sau, tôi thăng chức quản lý như mong muốn.

 

Thị trấn nhỏ nơi giam giữ Tề Tư Nguyệt, tôi không hề ghé qua.

 

Một năm sau, cảnh sát bắt Trương Khải Bác và gọi tôi đến.

 

—--------------

 

Khi gặp Tề Tư Nguyệt tại đồn cảnh sát, ta đang bế một đứa bé, loạn như một người đàn bà chợ búa.

 

“Các người bắt chồng tôi vô cớ gì? Mau thả ấy ra ngay!”

 

Cô ta hét chửi bới, nước bọt bắn tung tóe.

 

Đứa bé trong tay sợ hãi khóc thét không ngừng.

 

Trên làn da lộ ra ngoài, đầy những vết sẹo như rết bò, cả vết cũ lẫn vết mới.

 

Còn thê thảm hơn cả lúc tôi tìm thấy ta ở kiếp trước.

 

Tề Tư Nguyệt không nhận ra sự có mặt của tôi, tôi đứng im lặng một bên xem kịch.

 

Cảnh sát nhíu mày những vết thương trên người ta, hỏi:

 

“Cô Tề, chắc chắn là không bị giam cầm chứ?”

 

Tề Tư Nguyệt đảo mắt:

 

“Giam cầm gì mà giam cầm? Chúng tôi thương nhau lắm, sống chung thì sao gọi là giam cầm ?”

 

Nói rồi, ta tự hào vén áo lên, để lộ cái bụng đầy sẹo như muốn khoe khoang.

 

“Đây là bằng chứng của ấy dành cho tôi. Đánh là thương, mắng là , mấy người không hiểu gì về thú vui ái à?”

 

Đột nhiên, ta cảnh giác nữ cảnh sát bên cạnh:

 

“Cô phải lòng chồng tôi đúng không? Muốn nhân cơ hội này chia rẽ chúng tôi? Tôi cho biết, đừng hòng. Chồng tôi tôi nhất!”

 

Nghe , nữ cảnh sát sững sờ, cây bút trên tay rơi xuống đất.

 

Cảnh sát kiên nhẫn nhấn mạnh:

 

“Cô Tề, không cần lo lắng gì cả. Chúng tôi đã bắt Trương Khải Bác, giờ an toàn rồi. Nếu có gì muốn , cứ với chúng tôi.”

 

Tề Tư Nguyệt trợn mắt, hét lớn:

 

“Mấy người không hiểu tiếng người sao? Tôi đã không phải giam cầm rồi mà!”

 

Cảnh sát tiếp tục hỏi:

 

“Vậy còn vụ cưỡng hiếp trên xe buýt một năm trước—”

 

Tề Tư Nguyệt ngắt lời:

 

“Cưỡng hiếp gì chứ? Chuyện đó không có thật, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...