5
"Học vấn, kinh nghiệm hay năng lực của ấy đều không đáp ứng cầu của tôi, ấy không thể đến đây việc ."
Với trí thông minh của ấy mà tời công ty việc, công ty sớm muộn cũng sụp đổ.
"Dù sao thì con bé cũng là em của con mà."
Bố tôi giữ vẻ mặt nghiêm túc, cố ra vẻ một người cha cao cả.
"Được, cứ theo cách cũ đi. Lương của ấy sẽ trừ vào cổ tức của ông. Ông định trả lương cho ấy bao nhiêu?"
Vẻ mặt của bố tôi ngay lập tức trở nên xám xịt.
Dù sao ông ta cũng có tiếng keo kiệt, lấy tiền từ trong túi ông ta còn khó hơn lên trời.
Nếu không, mẹ con Vương Tiểu Mai cũng không phải sống khó khăn như .
"Con không thể cho con bé một chức vụ sao?"
"Được chứ, ông sẽ trả lương."
Tôi bỏ lại câu này rồi rời đi cùng Tất Hạo Nguyên.
Bước ra khỏi công ty, tôi nghe thấy hắn giễu cợt.
"Nhà của em cũng thật ồn ào, có cần tôi giải quyết giúp em không?"
"Không cần, tôi có thể tự giải quyết ."
Tất Hạo Nguyên đưa tôi đến một nhà hàng, phòng ăn nằm ở trên tầng cao, có view rất đẹp.
Tôi khung cảnh ngoài cửa sổ, thấy chàng đẹp trai bên cạnh, tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều
"Kiều Kiều, có đôi lúc tôi tự hỏi rốt cục phải thế nào mới có em."
"Cũng nhiều người có suy nghĩ này."
Dù sao tôi ưu tú như , người nhớ thương cũng không ít.
"Đúng . giống như có một tiểu thịt tươi nổi tiếng trong giới giải trí thậm chí còn mập mờ cám ơn em trên weibo. Còn có Lý tổng hợp tác với tôi lần trước, cũng đã hỏi thăm em rất nhiều lần."
Giọng điệu của Tất Hạo Nguyên đột nhiên trở nên u ám.
"Cho nên tôi mới chèn ép tiểu thịt tươi đó, Lý tổng cũng bị tôi cướp mất dự án, tôi không thích những người đó để mắt tới em."
Ăn cơm xong, Tất Hạo Nguyên đưa tôi trở về công ty, trước khi đi hắn đã hạ kính xe xuống.
"Kiều Kiều, em suy nghĩ kỹ một chút, chọn đàn ông gắn bó với mình là chuyện lớn."
Đó đúng là một chuyện lớn, chỉ tiếc là tôi không đặt tâm tư vào chuyện đó.
Để chào đón gia đình Tô Thiên đến sống cùng, bố tôi lần đầu tiên tổ chức một bữa tiệc lớn, mời rất nhiều người đến tham dự.
Mãi cho đến khi bữa tiệc sắp bắt đầu, tôi mới chậm rãi bước vào.
Người chạy tời chào hỏi hàn huyên nối dài không dứt.
Vương Nghị bước đến bên cạnh tôi, vòng tay ôm lấy eo tôi cùng bước vào bữa tiệc.
"Cám ơn mọi người hôm nay đã đến tham dự bữa tiệc của chúng tôi, mục đích của bữa tiệc này là để giới thiệu con và con trai của tôi với mọi người."
Tô Thiên mặc một cái váy dài màu trắng, kiêu hãnh ngẩng đầu lên như một con thiên nga nhỏ.
Đáng tiếc bản chất vịt con xấu xí của ấy vẫn không thể thay đổi .
Tô Vũ ngượng ngùng trốn ở sau lưng Vương Tiểu Mỹ, dương như có chút sợ hãi trước cảnh tượng này.
"Để cám ơn mọi người đã đến tham dự, con tôi cũng chuẩn bị biểu diễn một tiết mục nhỏ."
Ông ấy xong, Tô Thiên đã đi tới giữa sân khấu, bật đàn piano lên. Âm thanh từ các phím đàn vang lên.
Cô ấy biểu diễn xong một bản nhạc, mọi người vỗ tay nhiệt liệt
Tô Thiên đứng dưới ánh đèn sân khấu, tận hưởng tiếng vỗ tay của đám đông.
"Cô ấy đàn piano so với em chỉ là rác rưởi."
Đột nhiên có giọng của một người đàn ông vang lên từ phía sau lưng, chúng tôi quay đầu lại.
Tất Hạo Nguyên đang đứng phía sau chúng tôi.
Vương Nghị lập tức rút tay lại, thận trọng đứng sang một bên.
"Chào cậu."
Tất Hạo Nguyên gật đầu, đứng ở bên cạnh tôi, Tô Thiên trên sân khấu với vẻ chế nhạo.
"Chắc là thành quả của hai ngày luyện tập. Tôi chắc chắn ấy chỉ biết đàn một bài này thôi."
Ánh mắt người của Tất Hạo Nguyên thật là chính xác.
Tôi nghe quản gia Tô Thiên học suốt ba ngày ba đêm mới đàn bài này.
Cảm nhận ánh mắt của tôi, Tô Thiên sang, nở một nụ khiêu khích.
Bạn thấy sao?