6
Trong bữa tiệc này tôi nhận nhiều sự ý hơn, bởi vì tất cả mọi người đều muốn xem tôi đối xử với em trai em cùng cha khác mẹ như thế nào.
Chỉ tiếc là tôi không để ý đến sóng gió mà họ ra.
Tôi đang nghĩ ngợi thì Tô Thiên cầm hai ly rượu trên tay đi tới trước mặt tôi.
"Chị ơi, ly rượu này là em kính chị, sau này xin chị chỉ dạy em nhiều hơn."
Mọi người qua, tôi vào ly rượu trên tay ấy mà bật .
"Cách cầm ly rượu không đúng rồi. Đặt ngón tay ở thân ly sẽ ảnh hưởng đến mùi vị của rượu Champagne. Làm ơn đổi cho tôi một ly khác."
Sắc mặt Tô Thiên trở nên rất khó coi, xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.
"Tô Thiên cũng to gan thật, mà dám chạy tới ra oai trước mặt đại tiểu thư danh chính ngôn thuận."
"Đúng , bây giờ Tô gia là do đại tiểu thư nắm quyền, ta ăn nhờ ở đậu mà còn dám ra vẻ với người ta."
Tô Thiên cắn răng hừ lạnh một tiếng.
Tôi thấy tay ấy dần siết chặt lại, quay người đi lấy cho tôi một ly rượu mới.
"Ối!"
Cô ấy vừa đi mấy bước đã bất ngờ vấp ngã, rơi thẳng vào trong lòng Vương Nghị.
Vương Nghị theo bản năng giơ tay đỡ lấy ấy, rượu đổ đầy trên người Tô Thiên, bộ váy trắng tinh bị ướt một mảng lớn trước ngực, những đường cong bên trong hiện ra lờ mờ.
"Cám ơn rể."
Tô Thiên đỏ mặt, lập tức thoát khỏi vòng tay Vương Nghị, ra vẻ ngại ngùng tôi.
"Chị ơi, chị đừng tức giận. Chi là em nhất thời không đứng vững thôi. Chị đừng vì chuyện này mà hiểu lầm rể."
Vương Nghị lúc này mới ý thức mình bị sập bẫy, vẻ mặt có chút không vui.
"Tôi không hiểu lầm ấy. Cùng lắm chỉ là xoá bỏ hôn ước."
Khi tôi lời này, cả hai người đều có vẻ hơi kinh ngạc, có lẽ họ không ngờ rằng tôi sẽ công khai chuyện này ra bên ngoài.
"Chẳng qua là nếu hủy bỏ hôn ước, ấy sẽ phải bồi thường cho tôi một tỷ nhân dân tệ, đối với tôi đây cũng không phải là thiệt thòi.”
Dù sao lúc trước đã thống nhất ai phạm sai lầm dẫn đến hôn ước phải huỷ bỏ,sẽ phải bồi thường cho đối phương một tỷ, số tiền này tôi nhất định phải kiếm .
"Anh rể, em..."
Tô Thiên ra vẻ oan ức tiến về phía trước, vừa định đưa tay lên, Vương Nghị đã lập tức đẩy tay ấy ra.
"Tránh ra, đừng đụng vào người tôi!"
Sắc mặt Tô Thiên có chút khó coi.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người đầy vẻ giễu cợt, ấy lau nước mắt rồi vội vàng rời khỏi hiện trường.
Bữa tiệc kết thúc, tôi quản gia gọi vào phòng việc, quả nhiên Tô Thiên đang nằm trong lòng bố tôi, khóc lóc thảm thiết, hai mắt đỏ hoe.
"Bố ơi, mọi người đều không thích con. Con đã mọi người chướng mắt như , hay là con quay về, không sống ở đây nữa."
"Được rồi rồi, đừng khóc nữa."
Bố tôi cầm khăn giấy lau nước mắt cho ấy, không ngờ Tô Thiên lại càng khóc dữ dội hơn.
"Con nghĩ chị có thể chấp nhận con."
"Tại sao tôi phải chấp nhận ?"
Tôi ấy khẩy.
"Cô chẳng qua chỉ là một đứa con ngoài giá thú, một đứa trẻ giấu diếm mẹ tôi mà sinh ra.
Xét về ngoại hình và trí thông minh, có người em như thật khiến tôi xấu hổ. Tại sao phải chấp nhận một người em như ?"
Lời vừa ra, danh sách người khóc lóc lại tăng thêm Vương Tiểu Mỹ.
Mẹ cũng tựa vào vòng tay bố tôi, kể lể những tháng ngày nuôi con khó khăn như thế nào.
Chỉ tiếc Vương Tiểu Mai đã ngoài bốn mươi tuổi, dù chăm sóc bản thân thế nào cũng không còn xinh đẹp như xưa.
Hai người phụ nữ khóc lóc trước mặt bố tôi, đương nhiên khiến ông ấy bực bội.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Khóc lóc sướt mướt như còn ra thể thống gì?"
Bạn thấy sao?