7
Vương Tiểu Mai sửng sốt, có lẽ bà ta cũng không ngờ bố tôi lại vô như .
Bà ấy một lòng muốn gả vào nhà tôi lại quên mất mình có thân phận gì.
Đàn ông chỉ nhớ thương về những thứ họ không có.
Lúc trước bà ta là nhân của bố tôi, bố tôi đương nhiên luôn lưu luyến bà ta
Nhưng bây giờ đã gả vào nhà, lại còn khiến trong nhà gà bay chó chạy.
Ông ấy lại bắt đầu nghĩ về người phụ nữ bên ngoài.
Tình nhân của bố tôi đâu chỉ có một mình bà ta.
"Hai người đã biết mình ở trong nhà chướng mắt tôi, thì dọn ra ngoài đi. Tìm một căn nhà ở bên ngoài đi cho khuất mắt tôi."
Sắc mặt Vương Tiểu Mai có chút khó coi, thấy bố tôi không gì, bà ta nghiến răng nghiến lợi, ra vẻ oan ức.
"Nhưng Tiểu Vũ thì sao? Tiểu Vũ chỉ mới sáu tuổi, nó sao có thể sống thiếu bố ?"
So với Tô Thiên và Vương Tiểu Mai, tôi tất nhiên thích Tô Vũ hơn một chút.
Nó còn nhỏ tuổi, bình thường không thích chuyện, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở một góc nào đó.
So với hai người kia, có thể nó khác biệt hoàn toàn.
"Tôi đã tìm trường học cho Tô Vũ rồi, tôi sẽ không đối xử tệ với thằng bé. Bình thường để nó học trong trường, cuối tuần đều có thể về."
"Tại sao, Tô Vũ là em trai tôi, tại sao không cho mẹ con tôi gặp no? Nó còn nhỏ như sao có thể không có mẹ?"
Tại sao?
Lúc tôi còn nhỏ cũng đã không có mẹ ở bên cạnh, không phải vẫn trưởng thành sao?
"Được rồi"
Cuối cùng bố tôi cũng lên tiếng, gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi.
"Thiên Thiên, con mau đến công ty học hỏi chị . Tô Vũ cũng đến trường học tập chăm chỉ đi. Hai chị em phải hòa thuận với nhau, đừng xảy ra mâu thuẫn nữa."
Bố tôi xoa xoa lông mày, rõ ràng lộ vẻ mệt mỏi với chuyện tranh giành này.
Nhưng chẳng phải tất cả chuyện này đều là do ông ta gieo gió gặt bão sao?
Mới lưu lại đám con riêng này ở bên ngoài.
"Đây không phải chuyện tôi có thể quyết định ."
Dù sao chó cắn người khắp nơi đương nhiên là chó dại.
Chẳng lẽ còn đổ lỗi do người khác trêu chọc?
Tôi cố y phân công Tô Thiên nhân viên quét dọn, với năng lực của ấy, có lẽ cũng chỉ có thể công việc quét dọn.
Đến trưa tôi thư ký báo cáo hình của ấy.
Thư ký kể chuyện sinh như thật cho tôi nghe Tô Thiên biết mình đến bộ phận dọn dẹp đã tức giận như thế nào.
Nghe ấy cố ý mặc một bộ vest sang trọng đến công ty lại bị trực tiếp ném cho một bộ đồng phục nhân viên vệ sinh.
Khi giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, bên ngoài văn phòng đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào ầm ĩ
Tô Thiên lại tới.
Cũng khó ấy rồi.
Bộ phận dọn dẹp không có quyền hạn lên các tầng trên nên chắc ấy phải đi cầu thang bộ lên đến tầng hai mươi tám.
Lúc này, đầu tóc ấy rối bù, còn đang giằng co với nhân viên bảo vệ, còn mặc đồng phục quét dọn, trông như một kẻ điên.
"Để cho ấy vào đi."
Tôi chỉ một tiếng, nhân viên bảo vệ đã cho ấy vào. Vừa vào đến cửa Tô Thiên đã lao tới gào thét lên.
"Tại sao lại sắp xếp tôi vào ở bộ phận quét dọn? Cô sợ tôi chiếm vị trí của à?"
Oa, đây là chuyện hài hước nhất mà tôi nghe trong năm nay.
"Bởi vì năng lực của chỉ có thể đến bộ phận quét dọn. Cô đến tiếng Anh cũng không biết, không thể đàm phán kinh doanh, càng không thể phân tích bảng biểu số liệu. Tôi có thể sắp xếp giúp vị trí nào dây?"
Tô Thiên nắm chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt, không nên lời.
Tôi thả lỏng người, dựa vào lưng ghế, một tay chống đầu hỏi ấy.
"Nếu không thì cho tôi biết, có những kỹ năng chuyên môn nào phù hợp, đã đạt những chứng chỉ nào? Với một bản sơ yếu lý lịch như của , tôi đã ném vào thùng rác từ lâu rồi."
"Cô vênh váo cái gì? Là bố tôi có thể đến công ty, những gì tôi muốn."
"Cô đang sủa cái gì ? Điều kiện đầu tiên là phải có sự đồng ý của tôi."
Bạn thấy sao?