Tô Thiên nặng nề thở hổn hến, cả người đều đang cố kiềm chế cơn giận.
Nhưng ta có thể gì chứ? Có hai nhân viên bảo vệ đứng ở cửa, tôi không tin ta dám tấn công tôi ở đây.
"Được rồi, rồi, đi đi, lo dọn dẹp vệ sinh cho sạch sẽ, chiều nay đến phòng hành chính nhận thông báo."
Tôi quá lười để xem ấy biểu diễn, tốt nhất nên kiếm cớ đuổi đi.
Nghe thấy , Tô Thiên rốt cục cũng mỉm , vuốt thẳng phần tóc bù xù trên trán.
"Hừ, thế còn nghe ."
Cô ấy quay người bỏ đi, khi bước ra cửa còn hừ lạnh một tiếng với nhân viên bảo vệ.
Quả nhiên khinh thường người khác là việc mà ấy giỏi nhất.
Tới buổi chiều gần đến giờ tan sở, người quản lý bộ phận hành chính lại gọi điện cho tôi, mong tôi xuống đó xem xét một chút.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định là Tô Thiên đang chuyện ở dưới đó.
Tôi đến phòng hành chính, vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy bên trong đang nổ ra một cuộc cãi vã gay gắt.
Tô Thiên đang mặc bộ quần áo thời trang cao cấp của mình, hai tay chống nạnh, chỉ vào người trước mặt chửi bới.
"Các người có biết tôi là ai không? Sao các người dám với tôi? Có tin tôi sa thải tất cả các người không?"
Đáng tiếc người đối diện cũng là một nhân vật hung dữ.
"Chỉ với một cái miệng của là có thể sa thải tôi, cứ thử xem, là cái quái gì chứ?"
Người quản lý bộ phận hành chính vội vàng giải thích với tôi.
"Năng lực việc của Tô Thiên quá kém. Có người ấy mấy câu, ấy không phục nên bắt đầu tranh cãi với người đó."
"Không cần phải để ý đến ấy. Cần trừ lương thì cứ trừ. Anh cứ lo giải quyết việc chung đi."
Cô ấy cho rằng mình là con của bố tôi là có thể ở đây diễu võ giương oai sao?
Tiếc là mỗi năm bộ phận hành chính đều sẽ tuyển mấy người gia đình có m.á.u mặt.
Tất cả người ở đây đều có địa vị đặc biệt, nên dù là ai trước mặt họ cũng không có gì đặc biệt.
Nhìn Tô Thiên tức giận nhảy dựng lên, tâm trạng tôi vô cùng vui vẻ..
Ngay lúc chuẩn bị rời đi, điện thoại di của tôi lại reo lên.
Là tiểu thịt tươi trong ngành giải trí mà tôi luôn xem trọng.
Tôi nhấc máy, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng đầy quan tâm.
"Chị Kiều, gần đây trời lạnh, chị mặc thêm quần áo nhé."
Thành thật mà , tiểu thịt tươi này đúng kiểu mà tôi thích.
Một cậu bé đẹp trai, môi đỏ răng trắng, trên người luôn dồi dào tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi.
"Cảm ơn cậu. Cậu cũng chăm sóc bản thân thật tốt. Người đại diện của cậu đâu?"
"Vâng, gần đây người đại diện của tôi bận rộn nhiều việc, tôi cũng không lịch trình gì nên ấy cũng không quan tâm đến tôi."
"Lần trước không phải tôi đã giúp cậu ký mấy hợp đồng quảng cáo rồi sao? Tại sao cậu lại không có lịch trình?"
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, trong ống nghe chỉ có tiếng hít thở yếu ớt vang lên, tôi kiên nhẫn chờ đợi cậu ấy chuyện.
"Công ty quản lý với tôi là bên chỗ Tất tổng không cho phép nên không có sự kiện nào hợp tác cả."
Quả nhiên là Tất Hạo Nguyên, tôi xoa xoa lông mày, nhẹ nhàng an ủi cậu ta.
"Được rồi, không sao đâu. Cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt. Một thời gian nữa tôi sẽ cho cậu mấy chương trình quảng cáo."
"Vâng, cảm ơn chị Kiều."
Giọng ở đầu dây bên kia điện thoại vô cùng nhẹ nhàng.
"Chị Kiều, em có thể mời chị bữa tối không?"
"Không cần đau, cậu cứ ăn đi."
Tôi cúp điện thoại, bước vào thang máy.
Tính tiểu thịt tươi hoạt bát, thỉnh thoảng thay đổi không khí cuộc sống của tôi thì , thường xuyên gặp mặt lại không có gì thú vị.
Chẳng qua tôi thích nghe cậu ta mấy chuyện tầm phào trong ngành giải trí để tâm trạng tôi nhẹ nhõm hơn một chút.
Vừa đi đến bãi đỗ xe, điện thoại tôi lại đột nhiên lại rung lên, là tin nhắn đến.
"Tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé."
Tôi liếc người gửi, là Tất Hạo Nguyên.
Bạn thấy sao?