Trì Tranh như phát điên, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Sợ hãi, hối hận, bất lực – gần như nuốt trọn lấy .
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Đợi là một căn nhà tối om.
Bật đèn lên, thứ đầu tiên thấy là… Vương đang ngồi trên sofa.
Và một căn nhà tan hoang.
Ngôi nhà từng chất chứa của chúng tôi, giờ đây chẳng khác nào một đống đổ nát.
Ngay cả bức ảnh cưới từng khiến tôi nâng niu không rời… giờ cũng bị tôi đập nát, vứt lăn lóc trong góc tối.
Như thể vừa túm chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
Trì Tranh lao đến, níu chặt lấy vạt áo Vương, gào khóc van xin:
“Chú Vương, Thư Hà đâu rồi? Cầu xin … ơn cho tôi biết ấy đã đi đâu rồi, tôi xin đấy!”
Nhưng Vương chỉ bằng ánh mắt bình thản, không hề dao .
Sau đó, giọng trầm thấp vang lên, ra lời tàn nhẫn nhất đời:
“Cậu Trì, tất cả những gì cậu với người phụ nữ kia tối nay… tiểu thư đều đã thấy bằng chính mắt mình.”
“Cô ấy thấy hai người tay trong tay bước ra từ bữa tiệc. Thấy cậu bế người ta vào biệt thự.”
Mỗi một lời Vương thốt ra, như một nhát dao xé toạc tim Trì Tranh.
Cuối cùng, quay người bỏ đi.
“Tiểu thư đi rồi. Lão già này cũng nên đi thôi. Cậu Trì… vĩnh biệt.”
9
Trì Tranh bật khóc không thành tiếng, nước mắt tuôn trào như vỡ đê.
Anh phát điên lục tung căn nhà bị tôi đập tan, máu từ tay chảy ra vì mảnh thủy tinh cứa trúng cũng chẳng buồn để ý.
Anh cố tìm… hy vọng tôi để lại điều gì đó, dù chỉ là một lời, một dấu vết, một manh mối.
Cuối cùng, mắt tối sầm, đầu óc quay cuồng, gối khuỵu xuống, một ngụm máu nghẹn ộc ra từ cổ họng. Anh ngất xỉu tại chỗ.
Khi tỉnh lại, đang nằm trong bệnh viện.
Là trợ lý nhỏ của tôi phát hiện ra .
Mắt đỏ hoe, Trì Tranh bằng ánh mắt căm ghét tột cùng.
“Tôi đến tìm chị Thư Hà. Ai ngờ lại thấy nằm giữa nhà, mặt mũi bê bết máu. Nếu không sợ chết trong nhà chị ấy rồi phiền phức, tôi tuyệt đối sẽ không cứu!”
“Anh thật khiến người ta ghê tởm! Anh không biết chị Thư Hà đến nhường nào đâu… không xứng với của chị ấy!”
Nước mắt lăn dài trên gương mặt .
Trì Tranh lảo đảo từ giường quỳ rạp xuống, đập đầu xuống nền lạnh:
“Cô biết Thư Hà ở đâu không? Cầu xin , cho tôi biết đi! Không có ấy… tôi sống không nổi! Tôi thật sự không thể sống thiếu ấy…”
Cô trợ lý lùi về sau một bước, lạnh lùng như kẻ hành hình đang đọc bản án tử hình cuối cùng:
“Vài ngày trước, chị Thư Hà muốn cho một bất ngờ nên về nước sớm. Nhưng chị ấy không về nhà ngay, mà theo định vị… đến một phòng KTV.”
Ầm!
Có thứ gì đó nổ tung trong đầu Trì Tranh.
Hóa ra… lúc đó Thư Hà đã biết.
Vậy là những ngày qua, chỉ lặng lẽ đứng sau, diễn trò.
Cô nghe dối từng câu.
Từng lần thất vọng.
Từng bước tuyệt vọng.
Và cuối cùng… lặng lẽ rời đi.
Nghĩ đến đó, Trì Tranh cảm thấy tim mình bị ai đó xé toạc, máu tươi ào ào không ngừng.
Anh không chịu nổi nữa, bật khóc đến nghẹt thở, giáng từng cú xuống sàn bệnh viện, đến khi tay đầy máu, vết thương bung ra, cũng không dừng lại.
Trong căn phòng bệnh vắng lặng, gió lạnh rít qua cửa kính.
Trì Tranh nhớ lại đêm tân hôn, khi tôi áp môi bên tai thì thầm:
“Trì Tranh, em từng hận ba vì bỏ rơi em để đi tìm mẹ, em cũng thật lòng ngưỡng mộ của họ.”
“Không phải 18 ngày, cũng không phải 18 tháng. Đó là 18 năm.”
“Ba em có cả núi tiền, muốn người phụ nữ nào mà không ? Nhưng ông ấy chỉ một lòng hướng về mẹ, ngày đêm sống trong nhung nhớ.”
“Trì Tranh… điều em muốn, chỉ là một kiên định như .”
“Nếu một ngày không còn em nữa, xin hãy chọn một buổi chiều nắng đẹp, cùng em ăn một bữa cơm tử tế. Em sẽ rời đi đàng hoàng, chúc hạnh phúc.”
“Nhưng nếu phản bội em, dối lừa em… em sẽ biến mất khỏi thế giới của , để hối hận và đau đớn suốt đời.”
Khi đó, Trì Tranh đã quỳ xuống giữa đất trời mà thề:
“Trì Tranh tôi đời này chỉ mỗi Thẩm Thư Hà. Nếu tôi từng phản bội hay lừa dối ấy, tôi đáng bị trời tru đất diệt, kiếp sau cũng không có tư cách gặp lại ấy.”
Khi ấy, Trì Tranh thật sự tin rằng… sẽ mãi giữ lời thề ấy.
Bởi vì tôi, còn hơn cả sinh mệnh.
Nếu có ngày giữa tôi và chỉ chọn một người để sống… nhất định sẽ chọn tôi.
Vậy mà sao vẫn không vượt qua nổi cám dỗ?
Sao lại có thể… đâm một nhát sâu như vào trái tim tôi?
Trì Tranh đứng trên tầng thượng bệnh viện, gió lớn quất thẳng vào mặt như tát.
Anh muốn nhảy xuống.
Không có tôi, mỗi giây mỗi phút sống đều là cực hình.
Anh nhấc chân lên, chuẩn bị lao mình xuống vực… thì bỗng nhớ ra.
Tôi chưa hề đề cập đến chuyện ly hôn.
Lẽ nào… em vẫn đang đợi đến tìm?
Gương mặt Trì Tranh thoáng lên nét điên dại.
Khóe môi run rẩy nở nụ méo mó, mắt long lên ánh điên loạn:
“Đúng… đúng rồi… chỉ cần tìm Thư Hà, chỉ cần xin lỗi thật lòng… em sẽ tha thứ cho …”
“Thư Hà… vợ của … đến tìm em đây.”
10
Trì Tranh đăng một video xin lỗi lên Weibo.
Trong video, khóc không thành tiếng, từng lời từng chữ đều nghẹn ngào, khẩn thiết bày tỏ sai lầm của mình.
Anh còn cầu xin cư dân mạng: nếu ai thấy Thư Hà, nhất định hãy báo cho biết. Anh nguyện trả thù lao hậu hĩnh.
Tô Nhã xuất viện xong lập tức chạy đến tìm Trì Tranh.
Nhìn thấy giờ đây tiều tụy chẳng khác nào người chết sống lại, ta nước mắt đầm đìa:
“Tranh ca! Cô ta đi rồi thì đi rồi! Em ở bên là mà! Anh từng em giống ta mà, em có thể đóng giả Thẩm Thư Hà ở bên mà!”
“Cô ta không chịu sinh con cho , còn em thì sẵn sàng! Anh muốn bao nhiêu, em sinh bấy nhiêu!”
“Tranh ca, em thật lòng… em thật sự nhiều lắm, xin … hãy ở bên em không?”
Trước kia, nét hao hao giống tôi nơi Tô Nhã khiến Trì Tranh rung .
Còn bây giờ, chính điểm giống đó lại khiến đau đớn, điên tiết – chỉ khiến nhớ đến…
Vì một bản sao rẻ tiền, đã ra một sai lầm không thể tha thứ.
Trì Tranh bỗng nổi giận, đập bàn đứng bật dậy, bóp chặt cổ Tô Nhã.
“Cô là cái thá gì mà cũng đòi giống ấy?!”
“Tất cả là do cái đồ đê tiện như ! Nếu không vì , Thư Hà đã không bỏ đi! Cô ấy sẽ không rời xa tôi!”
“Tôi đã cảnh cáo đừng gửi tin cho ấy, đừng khiêu khích ấy… thế mà vẫn không nghe!”
Tô Nhã bị siết cổ đến mặt đỏ bừng, hai tay yếu ớt đập vào tay Trì Tranh, thở không ra hơi.
Mãi đến khi ta sắp ngất, mới buông tay.
Sau đó, ném vỡ cốc trà trên bàn, nhặt mảnh vỡ lên, rạch một đường dài lên mặt Tô Nhã.
Máu đầm đìa, Tô Nhã thấy mặt mình bê bết máu, hét lên thất thanh.
Lúc đó, em Trì Tranh chạy đến mới kịp ngăn cản, kéo ta ra ngoài.
Người em giận đến nghiến răng:
“Không có Thẩm Thư Hà thì cậu sống không nổi chắc?! Nhìn lại bản thân đi! Cậu còn là người nữa không?!”
Trì Tranh cả người u ám, hốc mắt đen kịt, râu ria tua tủa, sống dở chết dở.
Anh khan mấy tiếng:
“Không có Thư Hà, sống còn ý nghĩa gì?”
“Mỗi phút giây không có ấy, đối với tôi đều là tra tấn. Ngay cả hít thở… cũng đau như bị lóc thịt…”
Anh tìm không thấy tôi.
Công ty cũng bỏ bê mặc kệ.
Mỗi ngày chỉ ngồi nhà, uống rượu, ảnh tôi trong điện thoại.
Tin tìm người phát đi khắp nơi không một ai có tin tức.
Anh thậm chí đã đến từng thành phố tôi từng “muốn đi”…
Cuối cùng vẫn tay trắng trở về.
Thư Hà, em ở đâu?
Anh chỉ sai… đúng một lần thôi mà.
Em nhiều như thế, tại sao không thể tha thứ?
Anh van em, Thư Hà… chỉ cần em quay về… bảo gì cũng .
Trì Tranh co ro ngồi giữa căn phòng rộng lớn, khóc như một đứa trẻ.
11
Trì Tranh không tìm tôi, cũng là điều dễ hiểu.
Bởi vì bây giờ tôi đang ở một đất nước rất nhỏ, rất vắng tiếng người.
Người dân nơi đây hiền hòa, sống hòa mình với thiên nhiên, ít tiếp với thế giới bên ngoài.
Nên những tin tìm người ta đăng lên mạng, gần như chẳng ai nơi đây biết đến.
Tôi một căn nhà nhỏ.
Ra cửa là cánh đồng lúa mì vàng óng ánh.
Gió thổi qua, cả cánh đồng như biến thành biển vàng bất tận – bao , rộng lớn, mang theo mùi vị của tự do và hy vọng.
Thời gian này, tôi đi rất nhiều nơi, ngắm đủ mọi phong cảnh.
Biển cả cuộn sóng, núi non hiểm trở, đồng cỏ trải dài…
Chính tại những nơi ấy, tôi dường như đã tìm lại chính mình – hạnh phúc, tự do, và an yên chưa từng có.
Bạn thấy sao?