Em Không Còn Ở [...] – Chương 5

Hôm nay nắng đẹp.

Tôi mang ghế ra ngồi bên cánh đồng, định vẽ lại khung cảnh tuyệt mỹ này.

“Xin hỏi… là Thẩm Thư Hà phải không?”

Một cậu sinh viên trẻ đeo ba lô, mang kính cận, rụt rè hỏi tôi.

Tôi mỉm lắc đầu.

“Xin lỗi, cậu nhận nhầm người rồi.”

Cậu bối rối rồi lấy điện thoại ra cho tôi xem:

“Người đàn ông này từng đăng rất nhiều video tìm vợ. Tôi thấy giống trong video lắm.”

Trên màn hình là Trì Tranh, gầy sọp đi, tóc mai điểm bạc, vẻ mặt tiều tụy như già đi cả chục tuổi.

Trong trí nhớ của tôi, ấy luôn là chàng trai rạng rỡ, tự tin, chưa từng thảm như thế.

Tôi đến thất thần.

Cậu trai tự ý ngồi xuống cạnh tôi:

“Nhưng dù có là vợ ta đi nữa, tôi cũng không gì đâu. Tôi nghe ta ngoại nên vợ mới bỏ đi, đúng là loại đàn ông tồi.”

Tôi không gì, chỉ , vẽ tranh tiếp.

Cho đến khi cậu :

“Nhưng ác giả ác báo mà. Gần đây, ta bị tai nạn xe, chết rồi. Nghe bảo bị một người phụ nữ tâm thần lái xe đâm vào, mặt còn bị hủy luôn.”

Tay tôi khựng lại, nét bút bị kéo lệch.

“Trước khi chết, ta quay một video, là hy vọng vợ ta sẽ xem .”

Cậu mở đoạn video.

Trong đó, Trì Tranh nằm trên giường bệnh, toàn thân cắm đầy ống truyền.

Anh ta khó nhọc cất tiếng, nước mắt lăn dài:

“Thư Hà… em, xin lỗi…”

“Nếu có kiếp sau…”

Tôi không nghe hết.

Tôi đứng dậy rời đi.

“Cô Thẩm!”

Tôi dừng bước.

“Hy vọng nửa đời còn lại của , sẽ hạnh phúc.”

Về đến nhà, có lẽ là vì cuối cùng cũng nhẹ lòng…

Tôi vẫn không kìm , nước mắt rơi lã chã.

“Thư Hà, em sao thế?”

Một giọng dịu dàng vang lên – Cố Hoài bước vào, vẻ mặt đầy lo lắng.

Anh là người Trung Quốc duy nhất tôi quen ở đây, cũng là chủ nhà của tôi.

Anh dạy vẽ miễn phí cho trẻ em.

Cũng chính là người dạy tôi cầm cọ vẽ những bức đầu tiên.

Tôi lau nước mắt, mỉm lắc đầu:

“Em không sao đâu.”

Cố Hoài gãi đầu, như lấy hết can đảm, đưa ra một bó hoa từ sau lưng.

“Thư Hà… thích em. Em đồng ý không?”

Tôi không bất ngờ.

Tôi chưa bao giờ là người mù mờ trong chuyện cảm.

Tôi luôn biết Cố Hoài thích mình.

“Cảm ơn đã thích em.”

Tôi dịu dàng .

“Nhưng em không định ở lại nơi này lâu đâu.”

Cố Hoài vội đáp: “Anh có thể đi cùng em. Dù là chân trời góc bể.”

Tôi mở cửa sổ.

Ánh nắng ấm áp rải xuống nền nhà như mật ngọt.

“Ý em là… em không định dừng lại ở bất cứ nơi nào.”

“Cũng không muốn bị bất kỳ ai trói buộc.”

“Ngày mai, em sẽ lên đường đến điểm đến tiếp theo.”

“Nếu có duyên… chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Cố Hoài lặng người, mím môi rồi hỏi:

“Vậy… em sẽ đi đâu?”

Tôi im lặng một lúc, rồi khẽ .

Dường như… tôi cũng không biết đích đến là đâu nữa.

Nhưng… đời người nhất định phải có điểm đến sao?

Cảnh đẹp không nằm ở đích cuối, mà ở những gì ta đi qua.

Quá khứ đã chìm trong tăm tối, tương lai – rực rỡ ánh mặt trời.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...