Gái Giả Trai – Chương 6

Câu này sao nghe hơi… đá đểu?

Nhưng tôi thấy như đang khen, thế là vui vẻ nhận luôn:

“Cảm ơn đã khen.”

“Không ! Phó Minh Diệu, thế không công bằng. Cậu thì , tôi thì sao lại không?”

“Ai cấm cậu đâu…”

“Vậy thế này đi, cả hai cùng chia tay, tập trung thi đấu, không?”

Hả?

Tôi lập tức ngẩng đầu hắn.

Mặt Vệ Duẫn trắng bệch, môi không còn chút máu.

Hàng mi run lên, môi mím thành một đường mỏng.

Mãi sau mới ra lời:

“Nếu cậu thực sự muốn đương, có thể… cân nhắc tôi không?”

Tôi bị ảo giác rồi?

Hay là… người bị ma nhập trong căn phòng escape hôm trước không phải Lee Sun Min, mà là Vệ Duẫn?

Có những lời, một khi đã ra thì phần còn lại không còn khó nữa.

Vệ Duẫn thở dài nhẹ nhõm, như thể trở lại với dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.

Hắn tựa vào khung cửa, hừ một tiếng lạnh lùng:

“Thằng đó cao ngang cậu, thời đại nào rồi mà còn mặc cái quần lửng rộng thùng thình như ?

Tôi đứng xa còn ngửi thấy mùi ông già!

Cậu đúng là không có mắt gì cả. Trước mặt có một đẹp trai hàng hiệu như tôi mà không thèm, lại đi thích một thằng quê mùa?

Tôi đảm bảo mọi mặt đều hơn hắn!

Cậu có muốn thử không?”

Thử… thử cái gì?

Thử… như thế nào?

Anh à, đây vẫn là tiếng Trung đấy chứ?

Sao tôi nghe chẳng hiểu gì ?

“Khoan đã… Vệ Duẫn, ý cậu… chẳng lẽ là thích tôi?”

“Đúng! Cậu hài lòng chưa?”

Vệ Duẫn đỏ mặt, tức tối gắt lên.

Thì ra là

Những hành khó hiểu trước đây, cuối cùng cũng có lời giải.

Hóa ra, cậu ta vì lỡ thích tôi — một “thằng con trai” — nên mới tức giận và xấu hổ đến mức liên tục kiếm chuyện sự.

Sau khi hiểu ra, tôi cau mày:

“Không , tôi chỉ thích đồ quê mùa. Không thích cậu.”

“Vậy… tôi nguyện người thứ ba. Cậu thử tôi trước, thấy ổn rồi tôi sẽ lên chính.”

“Không cần thiết đâu.”

Tôi vừa định quay người rời đi thì Vệ Duẫn đột nhiên nổi điên, kéo mạnh tôi trở lại.

Nghiến răng, gằn từng chữ:

“Vậy thì cậu cứ coi tôi là con chó đi! Tôi chẳng cần gì hết, thậm chí không cần danh phận người thứ ba! Cậu xem tôi là công cụ giải khuây cũng ! Phó Minh Diệu! Tôi đã nhún nhường đến rồi, đừng có nước lấn tới!”

Chắc cậu ta tức đến mức mất lý trí rồi.

Người thứ ba thì lấy đâu ra danh phận chứ?

Thấy cậu ta cứ bám riết không tha, tôi đành tung chiêu cuối:

“Tôi là top.”

Cổ Vệ Duẫn khựng lại, mặt lập tức đỏ bừng, cố lắm mới gượng mấy chữ:

“Tôi… tôi có thể thử…”

Tôi thật lòng giơ ngón cái:

“Quá đỉnh! Mắt tôi sáng ra luôn đấy ! Nhưng mà… vẫn không .”

“Tại sao chứ!!!”

“Xin lỗi nha, tôi không chơi đồ second-hand.”

“Tôi không phải! Tôi với ấy đến tay còn chưa nắm… Là ấy rình tôi ở khách sạn xin info. Lúc đó đầu óc tôi rối loạn, nghĩ đại ai cũng , chỉ đi ăn với nhau có hai lần thôi! Tôi thật sự vẫn là…”

Vệ Duẫn quýnh quáng giải thích, còn định móc điện thoại ra đưa tôi xem tin nhắn.

Tôi đè tay cậu ta xuống.

Nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai kia, lạnh:

“Cậu không phải. Vì tôi đã thấy cậu trong phòng tắm…”

“Phó Minh Diệu!”

Vệ Duẫn gào lên, theo phản xạ cúi đầu xuống, như thể xấu hổ đến cực độ.

“Cái đó… không tính mà…”

Tôi cậu ta, mặt không cảm .

Chuyện đó là tôi vô bắt gặp.

Hôm ấy, tôi cố ý canh lúc mọi người ngủ hết mới đi tắm. Không ngờ tắm nửa chừng thì Vệ Duẫn bước vào.

Tôi đành nấp bên trong chờ cậu ta xong.

Ai ngờ…

Cậu ta ở trong đó suốt hơn 30 phút.

Tôi quấn khăn tắm, không dám ho he, suýt thì đóng băng trong buồng tắm.

Ai mà chẳng có lúc giải quyết nhu cầu.

Tôi vốn không định ra.

Nhưng Vệ Duẫn quá đáng thật sự.

Cậu ta càng thích tôi, tôi lại càng ghét cậu ta.

“Tùy cậu , tôi cậu là đồ second-hand thì cậu chính là đồ second-hand.”

Ánh mắt Vệ Duẫn tối sầm lại, bất ngờ bóp cằm tôi.

Cúi đầu hôn xuống.

Tôi bị ép dính chặt vào tường, không thể đậy, toàn thân nóng ran bởi cơ thể của cậu ta.

Mùi máu tanh thoảng qua trong khoang miệng.

Vệ Duẫn đau đến cau mày, vẫn không chịu buông.

Tay tôi bị cậu ta bẻ quặt ra sau lưng, tiếng vải áo căng ra và rách nhẹ trong lúc giằng co.

Bất ngờ, tôi thấy một luồng lạnh ở thắt lưng.

Một đôi tay luồn vào trong từ gấu áo, lần tới…

Ngay khi cậu ta chạm vào, như bị điện giật.

Động tác khựng lại.

Tay Vệ Duẫn run rẩy, giọng cũng run:

“Cậu là…”

Tôi cố lấy lại hơi thở, lau máu bên môi.

Vung tay tát thẳng vào mặt cậu ta.

Chiếc nhẫn team xước một đường trên má, rớm máu.

Tôi thẳng vào mắt cậu ta, nghiến răng :

“Đúng. Thì sao? Giờ cậu định tố cáo tôi à?”

“Phó Minh Diệu! Cậu tôi đúng không? Sao cậu không sớm? Cậu biết tôi phải mất bao lâu mới chấp nhận bản thân là…”

Đôi mắt Vệ Duẫn đỏ rực, nước mắt hòa với máu chảy xuống mặt.

Cậu ta khóc như thể người chịu tổn thương là mình .

“Nhưng… Phó Minh Diệu, tốt quá rồi… Hóa ra cậu thật sự là con .”

Niềm giận dữ trong mắt Vệ Duẫn hóa thành niềm vui mừng,

Còn tôi thì chỉ cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...