Gặp Lại Anh Ở [...] – Chương 5

Trương Tử Vũ tức muốn đánh cậu ta.
Tôi hai người họ, thầm nghĩ:
Liên Thước, cậu đúng là ngoài miệng độc mà lòng thì chết mê chết mệt. Khó trách mười năm sau, Trương Tử Vũ thà dăm ba lần chia tay với cậu nghệ sĩ nhỏ kia, cũng chẳng buồn liếc ngó cậu đâu.
Vương Nhất Nhiên vừa quét dọn vừa tò mò hỏi:
“V-v- tớ thì sao?”
Đời trước, sau khi thi trượt đại học, Vương Nhất Nhiên cắt đứt liên lạc với chúng tôi.
Nhưng lần này, cậu ấy không bị gãy tay, cho nên ——
“Cậu thi rất tốt.” Tôi quả quyết.
“Phát huy vượt trội, sau đó ngày càng tự tin, không còn lắp nữa, thậm chí trở thành một… diễn giả hùng biện.”
Vương Nhất Nhiên ngượng ngùng ôm chổi đi quét hành lang.
Bạn mũm mĩm Tiêu Thục trong lớp rụt rè hỏi:
“Sau này tớ vào đại học… có giảm cân không?”
Tiêu Thục học cùng chuyên ngành với tôi, tương lai của ấy tôi rõ như lòng bàn tay:
“Lên đại học, cậu ngày nào cũng bị người ta ăn trộm đồ ship, gầy đi hẳn 25kg!”
“Là vì tức bọn ăn trộm ship mà gầy hả?”
“Không phải vì tức, mà là vì mày cố ý đặt đồ ăn, trộn thêm thuốc chuột, kết quả có một đẹp trai lấy nhầm đồ mày đặt, bị trúng thuốc nhập viện, mày bèn ngày ngày chăm sóc ta…”
Sau đó quấn quýt với đẹp trai suốt tám năm, cuối cùng cũng không có kết quả.
Câu sau tôi không ra.
Lớp trưởng đeo kính dày cộp rụt rè lại gần:
“Tớ muốn biết sự nghiệp tương lai của mình.”
Tôi hồi tưởng rồi đáp:
“Ở cái tuổi bè xung quanh đắm chìm đương, cậu vẫn kiên trì đi trên con đường nghiên cứu khoa học. Trong tương lai mà tớ thấy… cậu vẫn chưa tìm ra lời giải cho đề tài nghiên cứu của mình…”
Lớp trưởng vui mừng hỏi:
“Tớ đã kiên trì tới cuối cùng rồi đúng không?”
Tôi khựng lại một chút, gật đầu, nghiêm túc :
“Trong lòng tớ, cậu mãi mãi là người nhỏ bé gầy gò ấy, lại có một trái tim kiên cường, đủ sức kiên định theo đuổi ước mơ.”
bên cạnh hỏi:
“Thế còn cậu thì sao, Lục Sam Sam, cậu có thấy tương lai của chính mình không?”
Tôi vô thức về chỗ ngồi của Dương Lam.
Nhưng giờ đó ngoài cửa sổ chỉ còn hoa dành dành, chỗ ngồi đã trống trơn.
17
Tôi không thi đỗ một trường đại học danh tiếng nào.
Ít nhất là khi nhận kết quả, tôi đã thất vọng.
Tôi không phải thiên tài có thể đỗ 211 hay 985, càng không phải con nhà giàu như Giang Nghiêm, Liên Thước hay Hạ Thanh Khê có thể ra nước ngoài học.
Tôi thậm chí cũng không phải học sinh ngoan chăm chỉ để đỗ nổi trường loại 1.
Tôi chỉ là một người bình thường, hơi chậm chạp, hơi kém cỏi.
Nhưng khi tôi bước tới ngưỡng 28 tuổi, ngoảnh đầu lại, mới phát hiện…
Cái kỳ thi đại học bị bao nhiêu phụ huynh, thầy thần thánh hóa thành “một kỳ thi định cả đời người” ấy, thực ra không hề có khả năng định đoạt cuộc đời chúng tôi.
Tốt nghiệp đại học, tôi tìm một công việc lương không cao, trợ lý trong một phòng tư vấn tâm lý, cùng trai Dương Lam chen chúc trong căn phòng trọ nhỏ bé giữa Bắc Kinh.
Dương Lam học cao học, tôi đi , lương của tôi thậm chí không bằng học bổng của cậu ấy.
Từng chút từng chút, tôi phát hiện ra bản thân có chút năng khiếu trong ngành tâm lý học, thế là tôi lại một lần nữa bắt đầu học hành.
Bởi vì lần này học đúng thứ mình thích, tôi tiến bộ rất nhanh, vượt qua kỳ thi, dùng tiền tiết kiệm mặt bằng, tự mở cho mình một phòng tư vấn tâm lý.
Năm đầu tiên không suôn sẻ, tôi thường xuyên bị áp lực tiền nhà đè nặng đến mức thở không nổi.
May mắn thay, Dương Lam — người luôn thẳng thắn thực tế — lại chưa bao giờ than phiền dù chỉ nửa câu.
Mỗi khi tôi stress đến cực hạn, cậu ấy lặng lẽ nấu cho tôi một bữa tối thịnh soạn.
Dần dần, phòng tư vấn cũng khá lên.
Có lẽ vì tôi thật sự thích công việc ấy, hoặc cũng có thể tôi cuối cùng đã tìm thứ mình giỏi.
Tóm lại, năm tôi 28 tuổi, thu nhập của tôi đã đủ lo cho cả gia đình từ ăn uống đến vui chơi.
Dương Lam cũng lấy bằng tiến sĩ, ngày tốt nghiệp, cậu ấy mặc áo choàng đỏ, khoác vai tôi chụp ảnh trên bãi cỏ khuôn viên Thanh Hoa.
Có lẽ tôi của năm 18 tuổi từng vì quên mang bài, thi kém, lo lắng cho kỳ thi đại học mà stress muốn nổ tung.
Nhưng khi đứng ở tuổi 28 quay đầu lại, tôi chỉ biết cho qua.
Người ta thường :
Thi vào cấp 3 là bước ngoặt cuộc đời.
Thi đại học là bước ngoặt cuộc đời.
Thi cao học là bước ngoặt cuộc đời.

Làm gì mà nhiều bước ngoặt thế, coi tụi tôi là đập Tam Hiệp chắc?
Có người cưới sớm, ngày nào cũng cãi vã với đời.
Có người thừa kế sản nghiệp, mỗi đêm đều lo âu mất ngủ.
Có người đi đúng lộ trình an toàn, rồi cũng chán ngán cuộc sống một màu…
Đời này vốn dĩ không dễ theo ý nguyện. Hoặc thẳng ra, dù bây giờ đi đúng con đường mình mong muốn, nhiều năm sau cũng vẫn có thể hối hận.
Vậy nên… cứ dũng cảm mà bước tiếp thôi.
Luôn có một tương lai thuộc về tôi đang chờ đợi phía trước.
18
Thầy Dương hùng hổ bước vào lớp, râu mép rung rung, mắt trợn trừng:
“Sắp thi đại học rồi đấy! Còn không mau ôn bài?!
Một ngày ôn, hiểu một điểm. Đến thi đại học, ít nhất cũng tích góp ba mươi lăm điểm!”
Cả lớp lập tức tan tác như bầy chim sẻ, ai nấy thu mình như cút quay về ghế ngồi.
Trên bàn tôi bất ngờ bay đến một mẩu giấy nhỏ.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu, Dương Lam không biết từ khi nào đã về lại chỗ ngồi, lưng thẳng tắp như cây trúc.
Tôi mở tờ giấy ra, trên đó viết:
“Cậu đã thấy tương lai của tớ chưa?”
19
Lúc Dương Lam bước lên sân thượng, vẻ mặt cậu ấy vẫn còn hơi do dự.
Tôi gọi to một tiếng:
“Ở đây này!”
Dương Lam căng thẳng:
“Nhỏ thôi!”
Tôi khoanh tay:
“Muốn biết tương lai của cậu không?”
Dương Lam ngoan ngoãn đi đến trước mặt tôi, đứng lại:
“Muốn.”
Tôi đảo mắt :
“Tương lai của cậu à, để tôi xem xem… Cậu thi đại học rất tốt.”
“Ờ.”
“Rồi học liền một mạch từ cử nhân, thạc sĩ tới tiến sĩ. Thầy Dương tự hào lắm, ngày nào cũng khoe cậu trong văn phòng.”
“Ừ.”
Tôi xòe tay:
“Hết rồi.”
Dương Lam ngẩng phắt đầu, gấp gáp:
“Hết rồi á? Thế…?”
Tôi cố ý trêu cậu ấy:
“Thế cái gì?”
“Ngoài học hành ra…”
“Ngoài học hành? Cậu còn muốn biết gì nữa, học Dương Sơn Phong?”
“Chỉ là…” Dương Lam đỏ mặt, trên sân thượng nắng to thế mà mặt cậu ấy đỏ càng rõ.
Tôi bật :
“Cậu ở bên một người cậu.”
Dương Lam lẩm bẩm:
“Người tớ…”
Cậu ấy lấy hết can đảm tôi:
“Cậu nghĩ… tớ có người ấy không?”
Tôi khoanh tay, đánh giá cậu ấy:
“Ban đầu tôi không chắc cậu có ấy không, bây giờ—”
Dương Lam vội hỏi:
“Bây giờ sao?”
Tôi bật dậy, gõ nhẹ vào đầu cậu ấy:
“Bây giờ tôi vẫn chưa chắc, đồ ngốc. Con trai sao lại để con phải chủ chứ?”
Dương Lam đứng yên đó, sững người một lát, bỗng nhớ ra gì đó:
“Hôm đó… tờ giấy của cậu—”
20
Tôi mở mắt, đập vào mắt là tấm rèm bệnh viện, tôi đã tỉnh rồi.
Tay tôi bị người khác nắm chặt trong lòng bàn tay, tôi thử rút về, Dương Lam đang gục đầu bên giường lập tức ngẩng lên, sững sờ một chút rồi vội vã đứng dậy:
“Thế nào rồi? Còn khó chịu không? Đầu còn đau không? Để tớ gọi bác sĩ!”
Tôi lập tức kéo cậu ấy lại.
Dương Lam của tuổi 28 dừng bước, nghiêng người lại gần, hỏi:
“Sao ?”
“Nhanh hỏi nhanh đáp!”
“Được, cậu hỏi đi.”
“Còn nhớ vì sao chúng ta cãi nhau không?”
Cậu ấy gật đầu:
“Nhớ.”
“Biết sai chưa?”
“Biết rồi, vợ à. Tớ còn dán hẳn giấy note lên bàn việc, mỗi ngày nhắc nhở bản thân.”
“Bố cậu đâu?”
“Ông ấy năm nay coi thi, nguyên tháng này không rời tỉnh.”
“Cuối tuần mình đi thăm giáo Chu hồi cấp 3 nhé?”
“Được, tớ lái xe, cậu mua hoa.”
“Khi bọn mình cưới nhau, cậu có từng nghĩ xếp Trương Hiểu ngồi cùng mâm với chó không?”
“Từng nghĩ chứ, vừa thấy ấy đem tiền mừng đựng trong túi hồ sơ thì tớ bỏ ngay ý định.”
“Dương Sơn Phong, có phải cậu đã thầm thích tớ từ hồi cấp 3 không?”
“Đúng.”
Dương Lam ngừng lại một chút, rồi không hề do dự :
“Tớ thầm thích cậu lâu lắm rồi, học Lục Sam Sam, cậu có thể đồng ý để tớ theo đuổi không?”
Tôi kéo đầu cậu ấy lại, hôn một cái lên trán:
“Chuẩn rồi, học chồng à.”
[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...