Để “ biết điều” của , tôi không ngừng kìm nén mọi cảm vụn vặt trong lòng.
Tôi chớp lấy từng khoảng thời gian rảnh hiếm hoi của để gặp mặt, giữ mọi thứ trong một trạng thái cân bằng mong manh.
Dùng những lần nũng, quấn quýt và thỉnh thoảng hờn dỗi để đổi lấy chút “nuông chiều” của .
Tôi đã nghĩ đó là nuông chiều, sau này mới biết đó chỉ là sự chịu đựng — là giới hạn kiên nhẫn của .
Cho đến khi “học em ” Lý Văn Tĩnh xuất hiện, giấc mơ tôi cố dệt bao lâu tan vỡ.
Tôi vẫn nhớ rõ, hôm đó đến khoa nơi thực tập lâm sàng tìm , lại bị một nữ bác sĩ xinh đẹp chặn ngay ngoài cửa.
07
Học em của Giang Nhất Hằng — Lý Văn Tĩnh — mặc blouse trắng, thành thạo gấp chiếc áo sơ mi trắng tôi mua cho , từ trên cao xuống tôi mà :
“Anh ấy vừa trực xong, thức trắng đêm, đang nghỉ. Nếu thật sự nghĩ cho ấy, thì bớt đến quấy rầy.”
“Ngày nào ấy cũng rất mệt, không thấy sao?”
“Người như chúng tôi, cần là một người đời trưởng thành, chứ không phải một nhân tiêu hao cảm và sức lực.”
“Anh ấy đúng, vẫn chưa trưởng thành…”
Tôi nhíu mày ta, không nhịn phản bác:
“Chuyện đó không tới lượt .”
“Đúng, không tới lượt tôi, cả khoa chúng tôi ai cũng biết. Tôi chỉ thấy bị che mắt, thấy tội cho thôi.”
Tôi không nhớ mình đã thoát ra khỏi đó thế nào.
Chỉ biết rằng cả quá trình tôi giống như một con hề — vừa buồn vừa đáng thương, cứ tưởng đó là con đường hai người cùng đi, ai ngờ chỉ có mình tôi cắm đầu chạy về đích.
Lần đầu tiên, tôi không chủ nhắn cho , và cũng ba ngày không tìm tôi.
Ba ngày đó, tôi dường như bình tĩnh lại, nghĩ thông suốt nhiều chuyện.
Tôi hỏi bè ý kiến, họ bảo tôi bị “não ” quá nặng, trước đây họ muốn khuyên mà chẳng khuyên nổi.
Ba ngày sau, “ngài” ấy cuối cùng cũng xuất hiện, gửi một tin nhắn:
“Tối nay tôi nghỉ ca trực.”
Như một kẻ ở trên cao đang gọi con chó của mình.
“Tôi bận.” — tôi trả lời.
Anh lập tức gọi điện, hỏi tôi sao thế.
Tôi bùng nổ cảm , cãi nhau ầm ĩ — tất nhiên là tôi đơn phương cãi.
“Anh tưởng mình là Tứ gia, tôi còn phải học trượt băng, chế hương, hạ độc rồi cướp lên giường chắc?”
“Giang Nhất Hằng, cho rõ nhé, người theo đuổi tôi đầy ra!”
“Khúc Mục Tâm, tối nay em qua đây, chúng ta chuyện.” Giọng như bất lực lắm.
Bất lực cái khỉ!
“Không nữa.” Sợi dây tôi đã căng suốt bấy lâu cuối cùng cũng đứt.
“Tôi cũng bận, tại sao lúc nào cũng là tôi hy sinh cuộc sống của mình để qua tìm ?”
Bao nhiêu sự cẩn trọng, cố gắng duy trì, giờ không chống đỡ nổi nữa.
“Tôi có người mới rồi, chia tay đi.”
“Khúc Mục Tâm, em…”
“Chia tay. Ai dây dưa là chó.”
“Đừng để tôi coi thường , Giang Nhất Hằng.”
Tôi mơ một giấc mơ rất dài, tỉnh dậy đã thấy Lâm Vân Chu ngồi trước giường.
Cậu tôi, vẻ mặt đầy khó tả.
“Cảm ơn…” Tôi khàn giọng, biết ơn vì cậu đã chăm tôi.
“Cảm cái gì mà cảm.” Lâm Vân Chu tôi, nước mắt lại chảy ra, “Khúc Mục Tâm, đúng là… tôi khóc chết mất…”
Tôi giật mình, vội hỏi: “Ca phẫu thuật thất bại à?”
Cậu lườm tôi một cái, rút điện thoại mở video cho tôi xem.
Trong video, tôi nằm trên giường bệnh, mắt lim dim, lưỡi líu lại, lẩm bẩm — đó là lúc nửa tỉnh nửa mê sau khi mê.
“Giang Nhất Hằng, bình tĩnh đến đáng sợ… khiến tôi trông như kẻ điên.”
“Tôi rất ổn định… chỉ là bị chọc mới mất kiểm soát thôi.”
Rồi tôi bắt đầu năng lộn xộn, còn hát bài của Ma Ka Ba Ka.
Tới đây tôi đã xấu hổ muốn bốc hơi tại chỗ, phía sau còn “thảm” hơn.
Một lúc sau, tôi rơm rớm nước mắt, khóc thút thít, đáng thương không chịu .
“Thích mới nũng, quan tâm mới khóc mà…”
“Đã thích kiểu con trưởng thành, độc lập, biết điều như Lý Văn Tĩnh, sao còn ở bên tôi?”
“Đồ tra nam!”
Trong video, một bóng dáng mặc blouse trắng đứng thẳng bên giường tôi, ánh sáng mờ mịt nên không thấy rõ biểu cảm.
Chính là Giang Nhất Hằng.
Bạn thấy sao?