Anh lập tức đi theo sau tên kia, tôi để ý thấy có người trên xe đã rút điện thoại ra gọi cảnh sát, nên vội vàng kéo lại.
“Đừng đi nữa.”
Giang Thứ nhướn mày: “Sợ à? Không phải đang ở đây sao.”
Chính vì ở đây tôi mới sợ đấy!
Lỡ mà bị đưa về đồn, thì giải thích sao với cảnh sát?
Nói: “Xin lỗi đồng chí, đúng rồi, người này đúng là tử tù đấy, bây giờ cải tà quy chính rồi.”
Chuyện này mà bị phanh phui chắc chắn lên hẳn trang nhất tin xã hội:
“Tử tù sống lại, ra tay nghĩa hiệp đánh biến thái trên xe buýt.”
Mà Giang Thứ bây giờ vẫn chưa biết nguyên nhân cái chết của mình.
Tôi cũng không định .
Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời yên ổn.
Và cũng mong… ấy bình an vô sự.
“Giáo huấn một trận là đủ rồi, với lại chuyện của tôi không cần xen vào.”
“Không cần tôi xen à? Được thôi, để chồng em lo.”
Nói rồi, Giang Thứ hơi cong tay vịn vào tay nắm trên trần xe:
“Không phải kết hôn rồi à, khi nào thì cho gặp một lần?”
Không biết có phải do tôi ảo giác không, tôi thấy tâm trạng hiện tại của Giang Thứ có vẻ rất tốt.
Tôi qua loa: “Anh ấy đi công tác rồi, không có thời gian.”
“Vậy càng hay, tiếp tục trai em.”
Nói rồi hơi nghiêng người về phía tôi, giọng thấp xuống:
“Dù gì theo dòng thời gian bên , hai đứa mình vẫn chưa chia tay mà.”
Ban đầu tôi còn tưởng chỉ chơi.
Ai ngờ hôm sau đi về, vừa bước vào khu nhà đã thấy Giang Thứ đứng ngay trước cổng, mặc đồng phục bảo vệ.
Thấy tôi, nghênh ngang bước tới, : “Đo nhiệt độ.”
Tôi không đưa tay: “Rốt cuộc muốn gì?”
“Đi chứ còn gì.”
Đi cái quái gì!
Tôi im lặng, Giang Thứ nhướng mày:
“Cô cư dân này, phiền phối hợp với công việc của tôi chút nhé.”
Tôi nghiến răng, miễn cưỡng chìa một tay ra. Không ngờ thực sự chỉ lấy máy đo nhiệt ra “bíp” nhẹ lên tay tôi.
“36 độ, bình thường, vào đi.”
Vậy là xong à?
Tôi bước lên hai bước.
Cảm thấy có gì đó rất là sai sai.
Không kìm , quay đầu lại.
Ánh mắt Giang Thứ nóng rực như lửa, tôi chằm chằm không rời.
Ánh mắt chạm nhau, khóe môi mỗi lúc một nhếch lên, cả người toát ra sự vui vẻ không hề giấu diếm.
Như bị bỏng, tôi gần như hoảng loạn bỏ chạy.
Lòng bất an không yên.
Cứ có cảm giác… có bí mật gì đó, sắp không giấu nổi nữa rồi.
Bạn thấy sao?