Bạn trai đưa cả nhà đi gặp mặt, mẹ ta tặng tôi “bao lì xì vạn người chọn một”, kết quả tôi báo công an bắt hết cả nhà.
Trung thu, tôi xách cả thùng rượu Moutai cùng hộp cua lớn sang ra mắt nhà trai.
Vừa bước vào, tôi chỉ thấy mỗi mẹ ta đang loay hoay trong bếp.
Bạn trai Chu Tử Xuyên một phen dỗ ngon dỗ ngọt, đẩy tôi – trong bộ váy thanh lịch – vào bếp:
“Bảo bối, mẹ mong gặp em lâu lắm rồi.
Em vào trò chuyện với mẹ nhé.
Nói nhỏ cho em nghe, mẹ có chuẩn bị bao lì xì to lắm đấy.”
Tôi bị đẩy vào, chỉ biết gượng .
Thấy tôi, mẹ ta lập tức tươi , không khách sáo mà sai tôi hết việc này đến việc khác.
Nghĩ rằng nên tạo ấn tượng tốt, tôi chẳng nỡ từ chối.
Kết quả là cả buổi chiều bị quay như chong chóng, mười món trên bàn gần như đều do tôi tự tay .
Tôi cứ ngỡ mình đã ghi điểm tuyệt đối, ai ngờ em ta vừa bước vào đã nhăn mặt:
“Cái này ăn kiểu gì ? Không biết là tôi không ăn cay à?”
Bố ta thì đảo mắt tôi từ đầu đến chân, chẳng buồn một câu, chỉ tiện tay cầm con cua trên bàn hất hàm:
“Cua bé thế này, không đủ nhét kẽ răng tôi.”
Tôi bắt đầu thấy khó chịu, mẹ ta vẫn nhiệt , móc trong túi ra một phong bao đỏ nhàu nát, nhét vào tay tôi:
“Con dâu tương lai à, vất vả cho con rồi. Đây là bao lì xì vạn người chọn một mà dì chuẩn bị cho con.”
Tôi nhận lấy, sắc mặt trầm xuống.
Bởi vì phong bao ấy mỏng dính, hoàn toàn không thể nào nhét nổi cái gọi là “vạn người chọn một” kia.
1
Thấy tôi định mở phong bao, Chu Tử Xuyên lập tức đè tay tôi lại:
“Có ai vừa nhận lì xì đã mở ngay đâu, như là bất lịch sự.”
Tay tôi khựng lại, ngẩng lên thì thấy cả nhà ta đang trừng trừng chằm chằm, bất đắc dĩ tôi phải nhét phong bao vào túi.
Lúc này, mẹ ta đi tới giả lả:
“Đừng ngẩn người nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Tôi ngồi cạnh trai, cúi đầu nhỏ giọng hỏi:
“Anh không là bao lì xì to sao? Mỏng thế này, gì có chuyện một vạn tệ.”
Chưa kịp thêm thì bên cạnh vang lên tiếng cạch – ai đó ném mạnh đôi đũa xuống bàn.
Em ta, Chu Đình, trừng mắt tôi, khó chịu :
“Tôi tạm gọi một tiếng chị dâu, rốt cuộc có ý gì?”
“Những lời vừa với tôi, tôi nghe hết rồi.”
“Cô chẳng khác nào một đứa đào mỏ!”
Nghe đến đây, cơn giận bị kìm nén cả buổi chiều của tôi bùng lên.
Tôi vác cả thùng rượu Moutai và cua trị giá mấy chục ngàn đến đây, chỉ vì tò mò về cái gọi là phong bao mà bị gán mác đào mỏ sao?
Thấy tôi sắp nổi nóng, Chu Tử Xuyên vội vàng đặt tay lên đùi tôi, ra hiệu trấn an:
“Em yên tâm, mẹ sẽ không lừa đâu.”
“Đã gọi là bao lì xì lớn, thì nhất định là lớn.”
“Với lại, em nhiều tiền như , đâu thiếu chút này đúng không?”
Chịu đựng cả buổi, tôi không nhịn nổi nữa:
“Thế còn em là có ý gì?”
“Tôi không quan tâm tiền bạc, hỏi một câu thì sao chứ?”
Anh ta vỗ nhẹ mu bàn tay tôi, tiếp tục dỗ dành:
“Nó còn nhỏ, xem nhiều video trên mạng nên học mấy thói xấu, em đừng chấp nó. Sau này em mua cho nó cái iPhone là , trẻ con đều thích. Có rồi thì nó sẽ coi em như chị.”
Những lời này khiến tôi vô cùng khó chịu.
Đúng lúc ấy, mẹ ta gắp một con cua bỏ vào bát tôi, tươi :
“Tư Dao, đừng chấp nhặt với em , ăn cua đi con.”
Nhìn nụ tưởng chừng hiền lành ấy, tôi lại nhớ đến cả buổi chiều mình cắm đầu vào bếp để lấy lòng gia đình. Nghĩ , tôi đành nuốt cục tức xuống, im lặng tiếp tục bữa cơm.
Bữa ăn cuối cùng cũng trôi qua yên ắng. Sau đó, tôi vào nhà vệ sinh.
Khi lấy chỉ nha khoa ra vệ sinh răng, vô tay tôi chạm vào chiếc phong bao trong túi, liền tiện tay lấy ra.
Lần này kỹ mới phát hiện, phong bao cũ kỹ, trên đó còn in chữ “Hỷ” đã phai màu, rõ ràng là đồ người ta dùng lại sau tiệc cưới.
Tôi mở ra, lập tức tức giận đến mức hai tay run bần bật.
Cái gọi là “vạn người chọn một” chẳng qua chỉ có duy nhất một tờ tiền xanh lè – 1 tệ.
Tôi phải ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu mới bình tĩnh lại, sau đó nhét phong bao vào túi rồi bước ra ngoài.
Trong phòng khách, cả nhà trai đang ngồi xem chương trình Trung Thu trên tivi.
Tôi liếc sang phòng ăn, chiếc bàn bát tiên vẫn còn bừa bộn thức ăn thừa.
Thấy tôi đi ra, Chu Tử Xuyên lấy một chiếc tạp dề mới tinh khoác lên người tôi:
“Bảo bối, đây là tạp dề cố mua cho em.”
“Em mặc nó lên, từ hôm nay coi như đã là người một nhà.”
Nhìn tạp dề trên người mình, tôi chợt hiểu ra — đống bát đĩa bẩn kia là để dành cho tôi rửa.
Tức giận, tôi giật phắt tạp dề ném xuống, kéo ta ra một góc, rút phong bao nhét vào tay :
“Đây chính là cái gọi là vạn người chọn một sao?”
“Bên trong chỉ có đúng một tệ?”
“Lần đầu tiên tôi đến, mang bao nhiêu quà, nhà lại cho tôi một đồng?”
“Anh không bảo coi trọng tôi à? Vậy rốt cuộc đây là ý gì?”
Bạn thấy sao?