2
Ban đầu tôi còn cố nén giận, càng , tôi càng nhớ đến hết thảy những ấm ức từ khi bước chân vào nhà này, giọng mỗi lúc một cao.
Chu Tử Xuyên rút tờ tiền ra, nghiêm túc giải thích:
“Đây đúng là vạn người chọn một mà.”
Anh chỉ vào góc dưới của tờ tiền:
“Em xem số seri này, có phải kết thúc bằng 10000 không? Vậy chẳng phải trong mười nghìn tờ mới có một tờ này sao? Ý nghĩa tốt thế còn gì!”
Tôi sững sờ, không biết nên hay nên khóc:
“Đây là cái vạn người chọn một mà ?”
Thấy tôi không chịu chấp nhận, mặt ta lập tức sầm xuống:
“Em có biết cả nhà vất vả thế nào mới tìm tờ này không?”
“Đây là tấm lòng của cả nhà , mà em lại coi thường sao?”
“Hay là em đúng như con bé , chỉ là một kẻ đào mỏ?”
Tôi chết lặng.
Người đàn ông đẹp trai, dịu dàng, từng tôi nuông chiều, bỏ không ít tiền ra cho suốt hai năm qua… giờ lại quay sang gán cho tôi cái danh “đào mỏ”.
Tôi tức đến bật .
Động tĩnh của chúng tôi lập tức thu hút sự ý.
Cả nhà đồng loạt sang, em ta – Chu Đình – lập tức chen lời:
“Em đã rồi, phải tìm một người hiền lành, không thực dụng mới đối xử tốt với nhà mình.”
“Anh xem rước về cái gì thế này?”
Mẹ ta đập bàn quát lớn:
“Chu Đình, con câm miệng! Tư Dao là chị dâu tương lai của con, ăn cái kiểu gì ?”
“Lập tức xin lỗi cho chị!”
Chu Đình nép vào lòng trai, lườm tôi khinh khỉnh, còn bĩu môi lật mắt.
Mẹ ta tức đến đỏ mặt, lao tới định vặn tai. Chu Đình né tránh, vừa chạy vòng quanh sofa vừa gào khóc om sòm, cả phòng khách rối tung lên.
Mẹ ta tức quá giơ cao chiếc dép:
“Hôm nay tao phải dạy dỗ mày một trận ra trò!”
Rồi bà ta quay sang tôi, gượng :
“Tư Dao, đừng chê, ở đây ồn quá, con vào bếp tránh đi nhé, kẻo va chạm.”
“Tiện thể rửa luôn đống bát kia giúp dì.”
Lần này, tôi không nhúc nhích, chỉ khoanh tay trước ngực, lạnh lùng họ.
Tôi đã hiểu hết.
Bọn họ đang diễn cả vở kịch này, chỉ để tôi ngoan ngoãn đi rửa bát.
Đây rốt cuộc là cái nhà gì ? Tôi chỉ muốn rời đi, lạnh giọng :
“Tôi về đây. Bát thì để các người cãi xong rồi tự rửa.”
Mặt mẹ ta cứng đờ.
Ngay giây sau, một bóng người lao tới, tôi còn chưa kịp quay đầu thì chát — một cái tát trời giáng giáng xuống mặt, khiến tôi choáng váng, ngây dại tại chỗ.
“Có đàn bà nào mà không việc nhà? Muốn lên trời chắc?”
“Lập tức vào bếp rửa sạch bát đũa đi!”
Người đánh tôi hóa ra lại chính là cha của Chu Tử Xuyên.
Theo phản xạ, tôi lùi về phía Tử Xuyên tìm chỗ dựa.
Không ngờ ta lại thẳng tay đẩy tôi ra, còn chỉ tay vào mặt mắng lớn:
“Phương Tư Dao, đó là mẹ ! Bình thường có chiều chuộng em thế nào cũng , tuyệt đối không cho phép em chuyện với bà như thế. Đây là nguyên tắc!”
Tôi ôm gò má sưng đỏ, trong lòng lạnh buốt.
Đến lúc này tôi mới nhận ra, Chu Tử Xuyên hoàn toàn không phải người như tôi tưởng.
Lúc mới quen, tôi đã biết nhà không khá giả.
Vì muốn giữ thể diện cho , tôi chủ nhét thẻ phụ mà ba cho vào ví .
Mỗi lần hẹn hò ăn uống, mua sắm, đều để dùng thẻ của tôi thanh toán.
Ngày thường rất biết điều, chỉ khi đi cùng tôi mới dùng thẻ đó, còn lại sinh hoạt vẫn giản dị.
Tôi vốn chẳng thiếu tiền, chỉ mong tìm một người trai vừa đẹp trai, vừa dịu dàng, chân thành.
Anh ta khi ấy đúng chuẩn mẫu hình tôi muốn.
Bạn thấy sao?