Gặp Nàng Như Đêm [...] – Chương 5

Đến tên Mặt Sẹo còn không địch lại tôi, mấy thằng học sinh béo phì này chẳng đáng gì.

“Giang Tự?” Tôi mở cửa, gọi lớn.

Ánh sáng chiếu vào, tôi lập tức thấy Giang Tự ngã dưới đất, mồ hôi đầm đìa.

Dưới mái tóc rối, đôi mắt khẽ mở, chậm rãi về phía tôi.

11

Lúc này tôi mới biết, đây không phải lần đầu Giang Tự gặp chuyện như .

Trong trường, nhóm nam sinh do Quách Tử Minh cầm đầu thường bịa đủ lý do để bắt nạt cậu.

Có lẽ ít người biết, lòng ghen tị của con trai cũng đáng sợ không kém gì con .

Giang Tự vừa học giỏi vừa đẹp trai, dù gia cảnh nghèo, vẫn có nhiều nữ sinh thích.

Nhưng với mỗi lá thư tỏ , cậu đều từ chối. Dù , vẫn không ít người thầm mến cậu.

Điều đó khiến Quách Tử Minh và đám kia tức tối:

“Một thằng dưới đáy xã hội như , dựa vào cái gì chứ?”

Thế là chúng bắt nạt, thậm chí tung tin bậy bạ về cậu.

Có lần, trên đường đi học, Giang Tự cờ cứu một đứa bé.

Sắp muộn học, mẹ đứa trẻ lái Bentley đưa cậu tới trường, và cảnh đó lọt vào mắt nhóm Quách Tử Minh.

Thế là hôm đó, cả trường rộ lên tin đồn Giang Tự một “quý bà giàu có” bao nuôi.

“A, không ngờ Giang Tự lại là loại người như thế, thì lạnh nhạt sạch sẽ, hóa ra vì tiền mà bám lấy bà già.”

“Tớ nghe … cậu ta còn gắn bi thép, chỉ để lấy lòng mấy bà lớn.”

“Bảo sao, tôi cứ thắc mắc sao bà kia lại để mắt tới cậu ta, thì ra là dám liều.”

Chuyện lan nhanh đến mức ầm ĩ, cuối cùng, chính người phụ nữ lái chiếc Bentley hôm đó đã mang cả video camera giao thông đến trường giải thích, mới trả lại sự trong sạch cho Giang Tự.

Nhưng cách trường xử lý nhóm Quách Tử Minh tung tin bịa đặt lại hời hợt, thậm chí chẳng thèm công bố.

Lần này, tôi dắt Giang Tự thẳng tới phòng hiệu trưởng.

“Tuệ Tuệ.” Lần đầu tiên Giang Tự gọi tôi bằng tên ở nhà, cậu kéo tay tôi: “Đừng thêm rắc rối vì tôi.”

Tôi mặc kệ, cứ thế kéo cậu đi.

Giang Tự cảm nhận rõ cơn giận của tôi, thân hình cao lớn bị tôi lôi đến khom cả lưng, mà vẫn im lặng không gì.

May mắn là tôi đã người quay lại cảnh mình đối mặt nhóm Quách Tử Minh, chính hắn còn tự miệng ra, chẳng thể chối cãi.

Tôi ầm lên, chuyện này không thể êm xuôi, nếu họ không xử lý, tôi sẽ tung clip lên Weibo.

Khi tôi dắt Giang Tự rời khỏi phòng hiệu trưởng, cả người nhẹ nhõm khoan khoái.

Ngoảnh lại , mới thấy cậu vẫn đang dõi theo tôi, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ như sắp tràn ra ngoài.

Tôi lập tức ưỡn thẳng ngực, giả vờ ho mấy tiếng: “Nhớ viết hộ tôi bản kiểm điểm đấy.”

Trong video có cảnh tôi đánh người, ngông nghênh vô cùng, xét tiết cứu người nên chỉ bị nhẹ.

Giang Tự khẽ :

“Được.”

12

Hôm tôi cứu Giang Tự, Bùi Trụ vẫn luôn ở đó quan sát.

Nhưng sau đó, cậu chẳng gì, mấy ngày tiếp theo tìm tôi thì vẫn cư xử như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi hơi áy náy, nghĩ sẽ tìm dịp rõ.

Đúng lúc này, một người ở nước ngoài gửi cho tôi một đoạn video.

“Tiểu Oản Oản, cái người trong clip nhắc đến Bùi Trụ, có phải vị hôn phu của cậu không?”

Tôi mở ra xem, là ở một quán bar nước ngoài, tiếng ồn rất lớn, nên giọng người đàn ông trong video mở to:

“Có thấy buồn không? Thằng Bùi Trụ nhờ tôi bảo với con nhỏ quê mùa đó rằng Giang Tự chính là nó, chỉ để cắt đuôi vị hôn thê nhà quê kia.”

“Không ngờ, mẹ nó chứ, chẳng biết là cái duyên quái quỷ gì, nó lại vừa gặp đã ngay vợ chưa từng gặp mặt này.”

“Giờ thì vì theo đuổi ta, mẹ nó đày tôi sang đây luôn.”

“Thôi , vì hạnh phúc của em, liều .”

Thì ra là thế - mọi câu hỏi đều có lời giải.

Lạ thật, khi xem xong, phản ứng đầu tiên của tôi không phải buồn mà là… may mắn.

Tôi thấy mình may mắn, vì người đầu tiên tôi cờ gặp lại là Giang Tự.

Tôi tắt điện thoại, lấy bút chọc nhẹ cánh tay Giang Tự.

Tôi sợ nắng, nên Giang Tự ngồi vào chỗ gần cửa sổ, ánh nắng ban trưa nghiêng vào, phủ lên gương mặt nghiêng của cậu một vòng sáng dịu nhẹ.

“Sao ?” Cậu đặt bút xuống, nghiêng đầu tôi, việc gì cũng đối đãi nghiêm túc như thế.

Tôi chăm ngắm… ừm… mập hơn một chút lại càng đẹp trai, đúng là tôi nuôi khéo.

“Ba tôi đến Giang Thành rồi.”

Tôi cố khẽ, và thành công thấy vẻ lúng túng thoáng qua trên mặt Giang Tự.

Ba tôi đến… là để hủy hôn.

13

Hai nhà vốn ít qua lại, hôn ước này vướng víu bao năm, người biết cũng không ít.

Xét cả lẫn lý, đều nên dứt khoát công khai chấm dứt.

Vừa hay, phụ huynh đôi bên vốn chẳng ưa nhau, nên thủ tục hủy hôn diễn ra rất nhanh.

Khi Bùi Trụ biết thì mọi chuyện đã xong.

Nghe hôm đó, cậu ta phóng xe về nhà, vừa lúc gặp ba tôi bước ra từ nhà họ Bùi.

Người vốn kiêu ngạo như Bùi Trụ, lần đầu mở miệng cầu khẩn:

“Chú à, xin cho cháu thêm một cơ hội.”

Tôi không rõ ba trả lời thế nào, chỉ biết khi gặp tôi, ông đã chống tay ra sau, giọng bực tức:

“Thứ gì chứ, dám chê con cưng của ba, ba đây còn chê con trai nhà họ đấy. Cao nhẳng như cái que, một cái là bốn chân chẳng đứng vững nửa cái.”

Lúc đó, ông Lâm vẫn trong thời kỳ không ưa bất cứ thằng trai nào cùng tuổi tôi, vừa hay trông thấy Giang Tự bên cạnh.

Ông trừng mắt, như quan tòa phán xử:

“Không đứng cạnh nó!”

Kết quả là mấy năm sau, Giang Tự vẫn chẳng dám lại gần ông.

Về sau, Bùi Trụ tìm tôi.

“Em thích Giang Tự? Nó chẳng có gì hơn cả.”

“Nó biết một cái túi của em giá bao nhiêu không? Ở bên thằng nghèo như , em gì? Anh với em mới là môn đăng hộ đối, Giang Tự và chúng ta vốn chẳng chung thế giới.”

Khi cậu ta , giọng không phải trách móc, mà như đang nêu một sự thật hiển nhiên.

Tôi khẽ :

“Em cứ nghĩ sẽ xin lỗi.”

Nghe xong, Bùi Trụ mới mím môi:

“Đó là hiểu lầm, không cố ý.”

Tôi hiểu, con người này vốn không biết nhận sai, hoặc thấy không cần thiết, sự tha thứ của tôi chẳng quan trọng.

Tôi thẳng vào mắt cậu:

“Em có tiền, rất nhiều tiền. Thích túi gì tự mình mua , không cần cưới một người có thể mua túi cho em chỉ vì túi đó.”

“Nếu một ngày nào đó em hết tiền, em sẽ mua túi rẻ hơn, dù thế nào em cũng tin mình vẫn sống tốt.”

“Em thích Giang Tự, cậu ấy tặng túi gì, em cũng thích.”

“Bùi Trụ, em không giận vì lừa em, thật đấy, vì em vốn chẳng để tâm. Em chỉ bị lừa một lần không đáng kể. Nhưng trò bỡn của sẽ không chỉ một lần.”

“Tính cách này sẽ theo cả đời. Em thật sự thấy tiếc cho .”

Sau đó, Bùi Trụ không tìm tôi nữa.

Thỉnh thoảng gặp trong trường, bên cạnh ta luôn là những khác nhau.

Rồi nghe sau khi thi đại học, ta ra nước ngoài học.

14

Năm Giang Tự thi đại học, cậu đỗ Thanh Hoa.

Còn tôi, nhờ bám theo cậu, cũng một suất vào trường 985 cùng thành phố.

Ba tôi mừng đến mức mở liền bốn trăm bàn tiệc trong đêm.

Cũng khi đó tôi mới biết, ngay trước khi tôi tới, Giang Tự từng có ý định bỏ học.

Tốt nghiệp đại học, Giang Tự tiếp tục học cao học, nghiên cứu chuyên sâu.

Mấy năm nay, cuộc sống nhà Giang Tự đã khá hơn rất nhiều, em cậu cũng đã lên cấp hai.

Chỉ tiếc, năm hai đại học, mẹ Giang Tự đã rời xa.

Tôi thì tự biết mình không hợp con đường học hành, nên sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bắt đầu tiếp quản công việc của ông Lâm.

Trong thời gian Giang Tự học cao học, tôi đã mở rộng kinh doanh ra tận Bắc Kinh.

Ngày nào xong việc, tôi cũng lái xe đến trường tìm cậu.

Xe vừa dừng, tôi đã thấy Giang Tự mặc sơ mi sạch sẽ gọn gàng, đeo ba lô, đứng một bên chờ.

Cậu cao hơn hồi cấp ba, đường nét càng thêm tuấn tú. Chỉ là, khi chưa bước qua cổng trường, trông cậu vẫn hệt một nam sinh đại học thuần khiết.

Còn tôi thì mặc váy dài, từng sợi tóc đều tiệm chăm chút, phối với giày cao gót và môi son đỏ.

Rõ ràng cậu hơn tôi mấy tháng tuổi, giai đoạn đó, tôi luôn thích dùng cà vạt kéo cậu lại gần, dụ cậu gọi “chị”.

Giang Tự ánh mắt tràn , thành kính quỳ bên chân tôi, giọng khẽ run, đỏ ửng cả người:

“Chị… chị…”

Tôi là kiểu người thẳng thắn, vừa có tiền vừa đẹp, tất nhiên phải sống tùy hứng.

Đã nuôi đàn ông thì phải nuông chiều hết mực.

Tôi từng nghĩ, nếu Giang Tự bác sĩ, tôi sẽ mở bệnh viện cho cậu; nếu cậu nhà thiên văn học, tôi sẽ mua sao cho cậu.

Về sau, Giang Tự trở thành một nhà vật lý học hàng đầu.

Thế là tôi bỏ vốn lớn đầu tư hẳn cho cậu một viện nghiên cứu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...