Tôi kéo cái lò than dùng để hóa vàng, ném tất cả giấy tờ, thư từ của Mục Vân Bằng vào, cùng với cả quần áo của ta cũng châm lửa đốt luôn.
Mục Vân Bằng theo phản xạ định ngăn lại, rồi sắc mặt u ám mà đứng yên.
Khi tôi ném cả những món ta từng tặng tôi vào đống lửa, ta cuối cùng cũng không nhịn mà lên tiếng:
“Chị dâu, đó đều là đồ cả tặng chị, chị đốt hết là sao?”
Tôi nghẹn ngào :
“Người đã mất rồi, mấy thứ đồ chết đó giữ lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Huống chi hai người các người cứ ép tôi từng bước một, người vừa chết chưa bao lâu đã đòi tiền, tôi muốn hỏi Mục Vân Bằng, lấy đâu ra tiền để lại cho tôi chứ!”
Tôi vừa vừa rơi nước mắt, bi thương đến cùng cực, khiến ai nấy đều thở dài.
Mục Vân Bằng mặt mày tái mét, chỉ có thể trơ mắt tôi thiêu rụi hết tất cả đồ đạc của ta.
Khi quay trở lại phòng, con tôi – bé Nữu Nữu – tròn mắt tôi, ngây thơ hỏi:
“Mẹ ơi, rõ ràng đó là ba, sao ai cũng là ?”
3
Tôi đau nhói trong lòng.
Ngay cả con cũng biết đó là Mục Vân Bằng, mà ta chưa từng thừa nhận, thậm chí còn tàn nhẫn cắt đứt với cả con ruột của mình.
Tôi ôm chặt con vào lòng, cố gắng kiềm chế nước mắt.
“Nữu Nữu ngoan, người đó không phải là ba. Ba con đã rời xa rồi.”
Ngay hôm đó, tôi liền lên đường đến quân khu tìm thủ trưởng, mang theo giấy chứng tử để báo tử, đồng thời xin hủy bỏ quân tịch của Mục Vân Bằng.
Thủ trưởng : “Tôi cũng đã nghe tin đồng chí Mục Vân Bằng hy sinh, thật sự vô cùng tiếc nuối.”
“Gia đình liệt sĩ có nhu cầu gì, tổ chức sẽ cố gắng hết sức đáp ứng.”
Tôi không do dự, ra nguyện vọng đã suy nghĩ rất lâu:
“Thủ trưởng, tôi muốn xin một công việc trong quân khu, chỉ cần đủ nuôi sống tôi và con là .”
Thủ trưởng hơi ngạc nhiên: “Làm việc trong quân khu rất vất vả, lại phải rời xa quê hương, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Đây chính là điều tôi muốn. Tôi kiên định gật đầu.
Mọi thủ tục xử lý rất nhanh. Không chỉ hủy bỏ quân tịch của Mục Vân Bằng, tôi còn nhận một khoản tiền trợ cấp và chi phí tang lễ.
Trở về nhà, mẹ chồng đang ngồi trong sân, thấy tôi bước vào liền châm chọc:
“Con sao chổi về rồi à? Chồng chết rồi mà còn suốt ngày lang thang bên ngoài, con trai tôi đúng là xui xẻo mới lấy phải loại đàn bà như .”
Con tôi ngồi bệt dưới đất, vừa khóc vừa lột ngô, đầu cúi gằm.
Bàn tay nhỏ bé chi chít vết phồng rộp, có chỗ đã vỡ ra, sưng đỏ lên.
Tôi tức giận đến run người, lập tức bế con lên.
“Nữu Nữu mới năm tuổi thôi, tay con bé bị thương như mà bà cũng không thấy à?!”
Bà ta chống nạnh, độc ác nhổ một bãi nước bọt:
“Con đĩ nhà, không sinh con trai lại còn dám cãi lời tôi!”
“Hai mẹ con là người ngoài, không việc mà cũng đòi ăn cơm nhà tôi à?!”
Tôi lạnh:
“Dù sao chồng tôi cũng chết rồi, tôi đi là , không ăn bám nhà bà!”
Nói rồi tôi quay người muốn rời đi, bà ta lại không chịu, nhào tới chặn đường tôi:
“Cô đi rồi ai hầu hạ Mộng Vũ sinh con? Ở nhà tôi ăn không ngồi rồi bao năm nay, đừng có mơ phủi tay bỏ đi!”
Tống Mộng Vũ đứng dưới cửa sổ, tay vuốt bụng, ánh mắt đắc ý tôi:
“Chị dâu à, ai bảo chị không sinh con trai. Trong bụng tôi là đích tôn nhà họ Mục, phải chăm sóc cẩn thận đấy.”
Mục Vân Bằng đứng cạnh ta, đỡ ta, ra lệnh cho tôi:
“Mẹ đã lớn tuổi, Mộng Vũ thì đang cần người chăm sóc. Chị dâu, chị đừng giận dỗi nữa.”
Tôi bật lạnh.
Lúc tôi sinh con , sao không tôi cần người chăm sóc?
Ngay cả khi vỡ ối, tôi cũng phải tự mình đến bệnh viện, trong nhà chẳng ai quan tâm lấy một câu.
Mẹ chồng vì tôi sinh con nên coi thường, lạnh nhạt với tôi.
Mục Vân Bằng thì chẳng thấy bóng dáng đâu, chưa từng hỏi han lấy một lời.
Thế thì dựa vào đâu mà bắt tôi trâu ngựa hầu hạ bọn họ?
Tôi nghiến chặt răng, bế con trở vào phòng, cẩn thận bôi thuốc lên tay con bé.
Khi ra khỏi cửa, vừa vặn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Mục Vân Bằng và Tống Mộng Vũ.
“Vân Bằng, bộ dạng Thẩm Doanh kìa, nếu không nhờ thay Vân Khôn ở bên cạnh em, em sớm bị ta chết rồi.”
Giọng Mục Vân Bằng dịu dàng:
“Yên tâm đi Mộng Vũ, vì em và con của chúng ta, nhất định sẽ bảo vệ em suốt đời.”
“Mẹ cũng đứng về phía em, nếu không thì sao lại đồng ý cho giả Vân Khôn.”
Tôi siết chặt tay, lòng bàn tay rớm máu vì móng tay cắm vào da.
Thì ra đứa con trong bụng Tống Mộng Vũ là của Mục Vân Bằng, thì ra cả ta và mẹ chồng đều biết chuyện Mục Vân Bằng giả danh.
Họ ở bên nhau còn sớm hơn tôi tưởng, chỉ có tôi là bị lừa đến tận bây giờ.
Tôi gương mặt con khi ngủ, tự trấn an mình:
Vì con, chúng tôi sắp thoát khỏi nơi này rồi.
Quả nhiên, hai ngày sau tôi nhận thông báo từ thủ trưởng, công việc đã sắp xếp xong, có thể lên bất cứ lúc nào.
Tôi lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Không ngờ vừa ra cửa đã đụng phải gương mặt lạnh lùng của Mục Vân Bằng.
Ánh mắt ta rơi vào tấm vé tàu trong tay tôi, giọng lạnh tanh:
“Thẩm Doanh, định đi đâu?”
4
Tôi theo phản xạ siết chặt tấm vé tàu trong tay, đưa con ra phía sau bảo vệ.
“Tôi đi đâu liên quan gì đến ? Anh quản nổi sao, Mục Vân Khôn?”
Tôi cố nhấn mạnh cái tên này.
Sắc mặt Mục Vân Bằng khựng lại, rồi lập tức mở miệng:
“Mộng Vũ đang mang thai, cần người chăm sóc. Nếu vẫn ở lại trông nom việc nhà như trước thì trong nhà cũng chẳng để đói đâu.”
Tôi lạnh lùng ta:
“Mục Vân Bằng đã chết rồi, tôi là người ngoài, không dám ở lại nhà thêm nữa.”
“Dù sao mẹ con tôi cũng vô dụng, Tống Mộng Vũ là vợ , tự mà chăm sóc cho ta đi.”
Nói xong, tôi liền muốn dắt con rời đi.
Không ngờ Mục Vân Bằng bước tới, bất ngờ giật lấy tấm vé tàu trong tay tôi.
Anh ta lập tức xé nát nó thành từng mảnh, giọng đầy áp đặt:
“Chị dâu, tôi cũng vì muốn tốt cho chị. Một quả phụ dắt theo đứa con thì sống thế nào? Ở lại nhà còn có cơm ăn, khỏi chết đói.”
Nhìn những mảnh giấy văng tung tóe trên nền đất, tôi tức đến toàn thân run rẩy.
Tôi đẩy mạnh ta ra:
“Anh cũng biết tôi là chị dâu , thì tránh xa tôi ra!”
Anh ta không những không lùi mà còn tiến lên, thái độ vẫn ngạo mạn, ánh mắt đầy mất kiên nhẫn.
“Cô đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu . Tôi đã cho ở lại nhà rồi, còn muốn sao nữa?”
Tôi chỉ thấy buồn .
Kiếp trước tôi quỳ gối cầu xin Mục Vân Bằng cứu con, ta mặc kệ để mẹ chồng đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà.
Giờ đây tôi tự nguyện rời đi, mà hết người này đến người khác lại tìm cách ngăn cản.
“Anh là em chồng tôi chứ không phải chồng tôi. Tôi muốn đi thì đi, lấy tư cách gì mà ngăn tôi?”
Anh ta nhíu mày, như thể đang nhượng bộ, :
“Thẩm Doanh, tuyệt như sao? Anh cả vừa chết đã không chờ nổi muốn rời đi.”
“Vậy tôi cưới cả hai chị em cũng . Cô chẳng phải chỉ thiếu một người đàn ông thôi sao? Tôi cho danh phận, con của Mộng Vũ cũng coi như con tôi…”
Lời còn chưa dứt, tôi đã dồn hết sức lực, tát cho ta một cái thật mạnh.
Mục Vân Bằng không kịp tránh, bị đánh nghiêng mặt, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
“Cô điên rồi sao?!”
“Hôm nay đừng hòng đi đâu hết!”
Anh ta bóp lấy tay tôi, đẩy mạnh vào trong nhà. Tôi nhíu chặt mày, vùng vẫy quyết liệt.
Trong lúc giằng co, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng huyên náo, rồi cánh cửa bị đẩy ra.
Khi thấy người vừa xuất hiện, sắc mặt Mục Vân Bằng lập tức biến đổi, không thể tin vào mắt mình
Bạn thấy sao?