Giả Mạo Chồng Tôi – Chương 3

5

Tống Mộng Vũ đứng chắn phía trước, phía sau còn có mấy bà con lối xóm đi theo.

Cô ta hét lên một tiếng, sắc mặt tái mét chằm chằm vào bàn tay tôi và Mục Vân Bằng đang giằng co.

“Mục Vân Khôn! Anh đang cái gì ?!”

Những người khác cũng lộ vẻ kỳ quái, thì thầm bàn tán.

“Chẳng phải là em chồng với chị dâu sao, còn chưa đến tối mà đã…”

“Thật không ngờ, Vân Bằng vừa mới chết, hai người này đã lén lút dan díu với nhau rồi.”

Mục Vân Bằng quay đầu thấy cảnh tượng đó thì luống cuống.

Anh ta lập tức buông tay tôi ra, đi đến trước mặt Tống Mộng Vũ :

“Vợ à, không phải như em thấy đâu, là Thẩm Doanh quyến rũ trước!”

Anh ta chỉ vào tôi, vẻ mặt đầy căm phẫn:

“Cô ta cứ coi cả, không có đàn ông thì không sống nổi, còn bảo cưới luôn cả hai chị em!”

Tôi cảm thấy tim mình rơi xuống vực thẳm.

Dáng vẻ Mục Vân Bằng chỉ trích tôi y hệt kiếp trước – gương mặt tràn đầy chán ghét, đứng thân mật bên Tống Mộng Vũ.

Gương mặt Tống Mộng Vũ lập tức méo mó vặn vẹo, ánh mắt âm u tôi, giọng the thé:

“Thẩm Doanh! Con tiện nhân này, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám quyến rũ chồng tôi! Con đĩ trơ trẽn không biết xấu hổ!”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, ta đã lao tới, giơ tay lên cao định tát:

“Hồ ly tinh, tao phải xé nát cái mặt mày xem mày còn quyến rũ ai!”

Bà con xung quanh chỉ biết bàn tán, không một ai lên tiếng ngăn cản.

“Thì ra là quyến rũ em chồng, đúng là chẳng biết liêm sỉ là gì. Quả nhiên cửa quả phụ thị phi nhiều.”

“Chồng vừa chết đã ngồi không yên, sau lưng không biết còn lén lút những gì nữa.”

“Bình thường thì có vẻ si với Mục Vân Bằng lắm, ai ngờ cũng coi nhầm em chồng thành chồng, đúng là nghiệp chướng.”

Tôi né tránh cú tát của Tống Mộng Vũ, cố gắng lên tiếng giải thích:

“Họ dối! Là Mục Vân Bằng ta…”

Lời còn chưa dứt, Mục Vân Bằng đã vội ngắt lời.

Anh ta chỉ vào vết bạt tai còn hằn trên mặt, tức tối hét lên:

“Còn quyến rũ tôi nữa chứ! Tôi không đồng ý thì ta đánh tôi!”

Ánh mắt mọi người tôi lại càng thêm khinh miệt, không chút do dự mà mắng nhiếc tôi.

Tống Mộng Vũ thình lình tát cho tôi một cái rồi òa khóc:

“Mọi người mau tới xem này! Thẩm Doanh cái loại góa phụ này, chồng vừa chết đã quyến rũ em chồng! Tôi là đàn bà còn đang mang thai, ta muốn dồn tôi đến chết đấy!”

Cô ta khóc lóc thảm thiết, cứ như thể tôi thực sự cướp chồng ta .

Lúc ấy, con tôi chạy ra, mạnh mẽ đẩy Tống Mộng Vũ ra rồi ôm chặt lấy tôi.

“Mẹ cháu không gì xấu cả! Là không cho mẹ con cháu đi!”

Mục Vân Bằng khẽ khẩy, ánh mắt khinh miệt tôi, như thể người vừa xé tấm vé tàu không phải là ta.

“Thẩm Doanh, giỏi lắm, bắt đầu tẩy não con rồi à? Cô gì con bé cũng tin, bước tiếp theo là định bảo nó gọi tôi là ba luôn đúng không?”

Con tôi bật khóc: “Chú không phải ba cháu! Mẹ ba cháu đã đi rồi!”

Tôi ôm con vào lòng, lạnh nhạt :

“Tôi không muốn tranh cãi với các người, để tôi rời đi.”

Tống Mộng Vũ lại không chịu buông tha, móng tay sắc nhọn chụp về phía tôi.

“Cô quyến rũ chồng tôi rồi còn muốn chạy? Hôm nay phải cho tôi một lời giải thích!”

Tôi lảo đảo muốn tránh né, ta đã nhanh tay ngã xuống đất, hét lên đầy kịch tính.

“Chồng ơi! Cô ta muốn chết con chúng ta, đẩy tôi sẩy thai!”

Cô ta ôm bụng hét, thì một bóng người khác lại xông tới.

Bà mẹ chồng mặt đầy phẫn nộ, vẻ cay nghiệt thường ngày giờ lại càng dữ tợn.

“Đồ sao chổi! Khắc chết con trai tôi còn chưa đủ, tôi thương mới cho ăn cơm, mà giờ lại muốn cháu tôi?!”

“Tôi nguyền rủa không chết tử tế! Hôm nay cút khỏi nhà tôi, một xu cũng đừng hòng mang theo!”

Bà ta giật phắt cái túi vải tôi đeo trên lưng, đẩy tôi và con ra ngoài.

Mục Vân Bằng đứng bên, định gì đó, rồi lại im bặt.

Trong lúc giằng co, túi vải bị xé rách, mọi thứ bên trong rơi tung tóe đầy đất.

Bà ta nhanh tay nhặt lấy, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Hay nhỉ, bảo sao giở trò, thì ra giấu nhiều tiền thế này!”

“Chắc chắn là tiền của con trai tôi! Con tiện nhân này giấu kỹ thật!”

Bà ta cầm lấy sổ tiết kiệm, mắt sáng rực lên, hí hửng nhét vào túi áo mình.

Tôi lập tức ngăn lại:

“Đó là khoản trợ cấp tổ chức cấp cho tôi và con sau khi Mục Vân Bằng hy sinh! Bà đã nhận tiền rồi, sao còn muốn cướp phần của chúng tôi?!”

Ngay sau khi Mục Vân Bằng công nhận hy sinh, bà ta đã vội vã đi lãnh tiền trợ cấp, nào ngờ tôi và con cũng chia một phần.

Bà ta hung hăng đẩy tôi ra, gào toáng lên:

“Cái gì mà cho ?! Tôi là mẹ ruột nó, tiền đó đương nhiên phải thuộc về tôi! Không biết cái thằng mù nào lại đưa tiền cho !”

Tôi nghiến chặt môi, mắt dán chặt vào cuốn sổ tiết kiệm bị cướp mất, cố gắng nghĩ cách giành lại.

Ngay lúc ấy, bên ngoài bỗng có một nhóm người bước vào, theo sau là một giọng trầm thấp, đầy uy nghi vang lên:

“Khoản trợ cấp đó là tôi cấp, có vấn đề gì không?”

6

Là thủ trưởng.

Ông bước nhanh vào, vừa thấy cảnh tượng hỗn loạn trong nhà thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Tổ chức phát tiền trợ cấp theo đúng quy định là dành cho vợ con của đồng chí Mục Vân Bằng. Những người khác không phép tranh giành.”

Hơn chục nhân viên cảnh vệ theo sau ông cùng tiến vào, khiến mọi người trong sân đều bị khí thế trấn áp, lập tức im bặt.

Mục Vân Bằng vừa thấy thủ trưởng, lập tức nở nụ lấy lòng, vội vàng bước đến:

“Thủ trưởng, sao ngài lại đích thân đến nhà cháu? Ngài không biết đâu, Thẩm Doanh bộ tịch, đã lừa ngài rồi!”

“Bề ngoài thì ta lo tang lễ cho cả, sau lưng lại dụ dỗ cháu. Chỉ vì cháu giống ấy mà ta muốn gả luôn cho cháu, thật quá trơ trẽn!”

Mẹ chồng vừa nghe là thủ trưởng cũng lập tức ngồi bệt xuống đất gào khóc:

“Thủ trưởng, ngài chủ giúp tôi! Con trai cả tôi trước giờ chưa từng bạc đãi ta, thế mà Thẩm Doanh không sinh con trai cũng đành, giờ còn tranh tiền trợ cấp! Cả nhà tôi bị ta hút cạn máu rồi!”

Tống Mộng Vũ thì sợ hãi liếc thủ trưởng, lấy tay che mặt mà khóc thút thít:

“Thủ trưởng, Thẩm Doanh không chỉ cướp chồng cháu, còn muốn chết đứa bé trong bụng cháu. Cháu mẹ mà sao chịu nổi chứ…”

Cảnh tượng trong sân rối loạn như nồi cháo, tiếng chỉ trích lại nhao nhao nổi lên.

Nhưng thủ trưởng chỉ liếc qua bọn họ một cái, lạnh lùng :

“Thẩm Doanh là vợ goá của Mục Vân Bằng, ấy đương nhiên có tư cách nhận tiền trợ cấp.”

“Hơn nữa, ấy đã đệ đơn xin công tác tại quân khu, chuẩn bị rời nhà đi . Một người như sao có thể dây dưa với Mục Vân Khôn?”

Mục Vân Bằng lập tức khựng lại, đáy mắt lộ vẻ chột dạ, lắp bắp biện bạch:

“Cô, ta chắc chắn đang giả vờ… muốn dùng chuyện đó ép cháu cưới hai chị em…”

Thủ trưởng nghiêm giọng quát:

“Vớ vẩn! Hủ tục kiểu đó từ lâu đã bị bãi bỏ toàn diện! Đây là tư tưởng phong kiến kiểu gì ?!”

Tôi nhân cơ hội bật khóc:

“Thủ trưởng, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tái giá, chỉ muốn có một công việc để nuôi con nên người.”

“Họ thì lấy thế đè đầu cưỡi cổ, bôi nhọ tôi, cướp của hồi môn, cướp cả khoản tiền cuối cùng mà Vân Bằng để lại. Họ không còn chút nhân tính nào!”

Sắc mặt thủ trưởng sa sầm, không chút do dự tuyên bố:

“Hôm nay tôi vốn đến thăm hỏi gia đình liệt sĩ, tiện thể đưa đến nơi việc luôn.”

“Mục Vân Khôn, cậu bịa đặt danh tiết của chị dâu như thế, còn xứng với cả không?!”

Mục Vân Bằng nghẹn lời, chỉ có thể nghiến răng gật đầu chịu đựng.

Mẹ chồng thì lại không cam lòng thấy con trai bị mắng, lập tức không cần tiền nữa, đẩy tôi một cái đầy khinh bỉ:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...