Mục Vân Bằng đã mất quân tịch, nếu bị xử nữa, đến cả cái “nồi cơm sắt” trong nhà máy cũng chẳng giữ nổi.
Anh ta hoảng lên, gào lớn:
“Tôi là đoàn trưởng! Các người dám bắt tôi sao?!”
Tất cả mọi người ngẩn ra một lúc, rồi lập tức lên chế giễu:
“Anh ấy à? Còn mơ mình là đoàn trưởng à!”
Mục Vân Bằng hét:
“Tôi thật! Tôi là Mục Vân Bằng, là đoàn trưởng!”
“Thẩm Doanh, biết rõ mà! Cô chứng cho tôi đi! Tôi là Mục Vân Bằng, là chồng mà!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi chỉ bình tĩnh :
“Anh là Mục Vân Khôn. Chồng tôi đã qua đời rồi, thi thể là do chính tay đưa đến bệnh viện hỏa táng.”
Mục Vân Bằng tôi không thể tin nổi:
“Sao lại không nhận ra tôi? Tôi chính là Mục Vân Bằng! Người chết là Mục Vân Khôn!”
Nghe đến đây, trong lòng tôi càng thêm xót xa.
Mục Vân Bằng rõ ràng biết tất cả, vẫn giả vờ không biết, để tôi phải sống như một góa phụ bị lừa dối.
Tôi lạnh nhạt :
“Phải, sao tôi lại không nhận ra chồng mình chứ? Nhưng không phải ấy. Dù có giống đến đâu, cũng không phải cùng một người.”
“Mục Vân Bằng đã yên nghỉ. Sao còn không để ấy thanh thản?!”
Không ai tin lời ta nữa. Có người châm chọc:
“Nếu thật sự là Mục Vân Bằng, sao lại từ bỏ chức đoàn trưởng mà đi giả em trai?”
“Tôi thấy rõ ràng là muốn mượn thân phận Mục Vân Bằng để thoát tội thì có.”
Mặt Mục Vân Bằng đỏ bừng lên vì tức giận. Đột nhiên, ánh mắt ta sáng lên, vội :
“Có người có thể chứng cho tôi! Tống Mộng Vũ và mẹ tôi đều biết tôi là Mục Vân Bằng!”
Lãnh đạo đã gọi cả Tống Mộng Vũ và mẹ chồng tôi đến, lần lượt thẩm vấn riêng từng người.
Mục Vân Bằng tỏ ra tự tin, còn quay sang tôi thị uy:
“Thẩm Doanh, tôi thấu rồi. Chờ tôi khôi phục thân phận xong, sẽ lập tức ly hôn với !”
Tôi chẳng buồn đáp lại, chỉ lặng lẽ đợi xem Tống Mộng Vũ và mẹ chồng sẽ gì.
Chỉ vài phút sau, Tống Mộng Vũ bước ra trước, vừa thấy Mục Vân Bằng liền thân mật nhào vào người ta, gọi một tiếng “chồng ơi”.
Mục Vân Bằng lập tức gạt tay ta ra, mặt lạnh như tiền:
“Cô gọi ai là chồng? Tôi là Mục Vân Bằng, không phải chồng .”
Khóe miệng Tống Mộng Vũ khẽ nhếch:
“Anh gì chồng à? Em vừa phải tốn biết bao công sức mới thuyết phục lãnh đạo tin chúng ta là vợ chồng đó.”
Nghe , sắc mặt Mục Vân Bằng lập tức đông cứng lại.
Còn chưa kịp phản ứng gì, mẹ chồng cũng đi tới, thần thần bí bí với ta:
“Con cứ yên tâm, mẹ lảng qua rồi, bọn họ sẽ không nghi ngờ chuyện con giả mạo Vân Khôn đâu.”
Tôi lạnh lùng nhếch môi.
Mục Vân Bằng cứ tưởng có người biết thân phận thật của mình là có thể ra mặt chứng, ai ngờ cả Tống Mộng Vũ và mẹ chồng đều giấu nhẹm, còn tưởng mình giỏi lắm.
Quả nhiên, lãnh đạo bước ra sau cùng, nghiêm nghị tuyên bố:
“Mục Vân Khôn, xử lý kỷ luật của cậu sẽ có thông báo trong vài ngày tới. Còn có giữ lại chỗ hay không, thì phải xem ý kiến nhà máy.”
Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, ai cũng hiểu — chức vụ của ta xem như không giữ nữa.
Mục Vân Bằng không cam lòng, gào lên giận dữ:
“Là ai bảo các người dối? Tại sao không thật?!”
Tống Mộng Vũ bị dọa đến giật mình, ấm ức khóc rưng rức:
“Anh có ý gì? Em đang mang thai con trai của đấy! Vậy mà trong lòng vẫn nghĩ đến người đàn bà khác!”
Tôi chẳng buồn liếc ta một cái, lúc này mới chậm rãi quay sang Mục Vân Bằng, nhàn nhạt :
“Cho dù có mạo danh Mục Vân Bằng cũng vô ích. Quân tịch của ấy đã bị hủy rồi, cũng không còn là đoàn trưởng nữa.”
Sự thật là sau khi Mục Vân Bằng “giả chết”, vị trí của đã nhanh chóng người khác thay thế.
Mục Vân Bằng hoàn toàn sững sờ, sau đó lập tức trừng mắt tôi, đôi mắt như muốn nứt ra vì tức giận:
“Là đúng không? Dựa vào cái gì mà dám hủy quân tịch của tôi?!”
Tôi lắc đầu, thở dài:
“Em trai à, em nên về nhà đi thôi. Đừng mơ mộng mình là cả nữa.”
Khi bị lôi đi, Mục Vân Bằng vẫn còn gào to rằng ta là đoàn trưởng, rằng không ai có tư cách xử lý ta.
Trần Minh Duệ an ủi tôi, từ nay sẽ tăng cường bảo vệ, tuyệt đối không để bọn họ có cơ hội chuyện thêm lần nữa.
Mấy tháng tiếp theo, tôi thật sự không còn nghe tin tức gì về Mục Vân Bằng, cho đến khi Tống Mộng Vũ sinh con.
Mẹ chồng vốn mê tín “chua sinh con , cay sinh con trai”, tin chắc Tống Mộng Vũ mang thai con trai.
Dù Tống Mộng Vũ bị khó sinh, bà ta vẫn cứng rắn chọn bảo vệ đứa bé, nào ngờ sinh ra lại là một bé yếu ớt.
Tống Mộng Vũ thì giữ mạng, bác sĩ chẩn đoán: ta không thể sinh thêm con nữa.
Mục Vân Bằng xông vào nơi tôi việc, vừa gặp tôi đã bắt đầu than thở.
“Thẩm Doanh, bao nhiêu chuyện cũng qua rồi, em tha thứ cho đi mà.”
“Về với , chúng ta sống tử tế lại, sinh thêm cho Nữu Nữu một đứa em trai. Bằng không, con bé ở với một người mẹ như em, mai này chẳng ai chịu cưới nó đâu.”
Tôi tức đến muốn bật nổ, vừa định mở miệng thì Nữu Nữu từ ngoài lao vào, dùng hết sức đẩy mạnh ta ra.
“Đồ xấu xa, không phải ba cháu! Cháu chỉ cần mẹ thôi, đi đi!”
Mẹ chồng đứng một bên, ban đầu còn vì chuyện Tống Mộng Vũ sinh con mà hạ mình muốn dụ tôi quay về. Giờ thì tức đến trợn trắng mắt:
“Hai con chó vong ân bội nghĩa, ai thèm!”
“Con trai, chúng ta đi! Phụ nữ có hai chân thì thiếu gì! Mẹ thấy Thẩm Doanh cũng chẳng đẻ con trai đâu!”
Cuối cùng, Mục Vân Bằng và Tống Mộng Vũ vẫn bị đội bảo vệ đưa đi. Tôi bắt đầu để ý đến hình của ta.
Mới biết sau khi bị mất việc, Mục Vân Bằng không thể tìm công việc nào khác, cả gia đình dần rơi vào cảnh “ngồi ăn núi lở”.
Quan hệ giữa Tống Mộng Vũ và mẹ chồng cũng bắt đầu rạn nứt.
Mẹ chồng chê trách ta sinh con , còn Tống Mộng Vũ thì không phục khi con mình bị coi thường.
Con ta chưa đầy tháng, đã chết yểu vì mẹ chồng sơ ý, nghe là do ngạt thở.
Tống Mộng Vũ phát điên, bắt mẹ chồng “đền mạng”. Hai người xô xát ngã xuống đất, mẹ chồng tuổi cao, đập đầu chết ngay tại chỗ.
Tống Mộng Vũ không ngờ bà ta thật sự chết, bị dọa đến sợ hãi phát cuồng.
Mục Vân Bằng liên tiếp hứng chịu cú sốc, trở nên tiều tụy, nảy sinh ác cảm với Tống Mộng Vũ, đi khắp nơi tuyên bố mình là Mục Vân Bằng, và rằng Tống Mộng Vũ không phải vợ ta.
Chẳng bao lâu sau, Tống Mộng Vũ chết đuối, nghe lúc đó tinh thần đã không còn tỉnh táo.
Từ đó, Mục Vân Bằng càng thêm điên loạn. Dân làng đều điên là bệnh truyền nhiễm, ai cũng tránh xa ta.
Không ai tin lời , ai cũng bảo ta là người mang điềm xấu, cả nhà chết sạch, bị vận đen bám lấy.
Còn tôi thì nhận điều lệnh công tác, đưa con lên phía Bắc phát triển.
Từ đó tôi không còn quan tâm đến bọn họ nữa.
Một tương lai rực rỡ, đang dần hé mở trước mắt tôi.
Ngoại truyện
Trời phương Bắc đã sang xuân không khí vẫn còn phảng phất chút lạnh từ mùa đông sót lại. Trong căn hộ nhỏ thuộc khu tập thể quân khu, Thẩm Doanh đang rửa rau trong bếp, tay áo xắn cao, mái tóc búi gọn. Từ khung cửa sổ nhỏ, ánh nắng cuối ngày rọi xuống bệ bếp loang loáng ánh vàng.
Phía sau , Trần Minh Duệ đang ngồi bên bàn việc, một tay lật hồ sơ, một tay cầm chiếc kẹo mạch nha Nữu Nữu tặng. Anh hơi ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên bóng lưng .
“Em mệt không? Để nấu.”
Thẩm Doanh , không ngoảnh lại: “Anh mà vào bếp thì chỉ có cháy xoong. Ngồi yên đi, lát nữa rửa bát.”
Anh khẽ , giọng trầm ổn quen thuộc. Ở tuổi ba mươi hai, Trần Minh Duệ không còn trẻ, ánh mắt dành cho vẫn giống như năm đó, khi họ cùng nhau học lớp bổ túc buổi tối – dịu dàng, kiên nhẫn, và không chút tính toán.
Nữu Nữu ở phòng bên cạnh đang tô màu, đôi chân nhỏ đung đưa dưới ghế. Thỉnh thoảng, con bé lại ngẩng đầu gọi:
“Mẹ ơi, con tô hoa màu tím không?”
“Được chứ,” Thẩm Doanh dịu dàng đáp, “hoa màu gì cũng đẹp, giống con .”
Trần Minh Duệ đứng dậy, tiến lại gần, vòng tay ôm nhẹ lấy từ phía sau.
“Nếu mười năm trước thích em, liệu có tránh nhiều tiếc nuối không?”
Cô dừng tay, không quay lại. Giọng vang lên nhẹ như gió:
“Không đâu. Vì khi đó em chưa đủ tỉnh táo để biết ai mới là người tốt với mình.”
Một lát sau, xoay người lại, đối diện với .
“Nhưng hiện tại em biết rồi.”
Trần Minh Duệ không gì, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên trán .
Ngoài kia, gió xuân khẽ thổi qua mang theo hương cây cỏ mới, yên bình và ấm áp. Cuộc đời từng lấy đi của Thẩm Doanh quá nhiều, cuối cùng, cũng trả lại cho một người đàn ông dịu dàng, một mái ấm đúng nghĩa, và một tương lai có thể tự do thở phào.
[Toàn văn hoàn]
Bạn thấy sao?